TRÙNG SƯ- TRÙNG TRÙNG BÍ ẨN - Trang 132

“Sư thúc tổ, tiểu sư thúc đâu ạ?” Tý Ngọ lanh chanh hỏi, chỉ thấy

ông già giơ tay lên xua xua, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bên dưới
chiếc bàn. Thì ra xung quanh chiếc bàn này có một rãnh nước nhỏ,
nước từ trên đỉnh núi chảy xuống, vòng một vòng trong rãnh rồi lại từ
bên dưới gầm bàn chảy ra.

Ông già đang nhìn chằm chằm vào một con thuyền giấy màu

trắng dập dềnh trên mặt nước, bên trên đặt một chén trà xanh. Tý Ngọ
thấy ông ta thong dong như vậy, lại càng nôn nóng, cắn chặt môi nhìn
đối phương không chớp mắt.

“Tiểu tử, tính khí nóng nảy của cậu chẳng khác ta năm xưa là

mấy, nào, cậu và con bé kia đều qua đây ngồi đi, việc của Phan Tuấn,
tự nó sẽ biết giải quyết.” Mặc dù không ngẩng đầu lên, nhưng dường
như ông giá đã trông thấy bộ mặt xanh mét của Tý Ngọ.

Tý Ngọ và Âu Dương Yến Vân dùng dằng ngồi xuống trước cái

bàn, ông già đợi con thuyền giấy xoay một vòng rồi cầm chén trà ở
trên lên, uống cạn một hơi.

“Sư thúc tổ, cô gái kia luôn muốn giết tiểu sư thúc, giờ có thể chú

ấy đang gặp nguy hiểm đó.” Tý Ngọ thấy ông già lại châm thêm một
chén trà nữa, sốt ruột nói.

“Ha ha, nếu ngay cả một cô bé con hệ Thủy mà Phan Tuấn cũng

không hàng phục nổi, thì cũng không xứng đáng làm quân tử của hệ
Mộc nữa rồi.” Ông già dứt lời lại đặt chén trà vào trong con thuyền
giấy, sau đó nhìn nó xoay chuyển trong rãnh nước.

“Tiểu tử, cậu nói mình là truyền nhân hệ Thổ à” Ông già nói mà

chẳng buồn ngước mắt lên nhìn Tý Ngọ. Tý Ngọ tôn kính nhất chính
là sư môn của mình, lập tức dẩu môi lên phản ứng: “Thì sao? Tiền bối
không tin à?”

“Hừ, chỉ biết mấy trò vặt vãnh mà cũng dám tự xưng là truyền

nhân hệ Thổ?” Lời này vừa thốt ra, Tý Ngọ đã tức xịt khói ra đằng
mũi, chẳng qua nể người trước mắt là bác Cả của Phan Tuấn, nên anh
ta mới cố nhịn không phát tác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.