TRÙNG SƯ- TRÙNG TRÙNG BÍ ẨN - Trang 204

Mã Xà tử dừng chân quay đầu lại nhìn người đàn ông áo xanh,

nhíu mày lộ vẻ khó hiểu: “Ủa? Ông chủ Tôn còn gì dặn dò vậy?”

“Ha ha, Mã gia, tiểu đệ có một yêu cầu quá đáng!” Người áo

xanh bẽn lẽn nói, “Tối nay đoàn kịch của tiểu đệ diễn một vở ở phía
Nam thành, không biết có thể tá túc ở quán trọ của Mã gia một đêm
không?”

“Chậc?” Mã Xà tử xưa nay vốn là kẻ đa nghi, nơi này cũng thuộc

phía Nam thành Bắc Bình, lại không cách xa quán trọ của y là mấy,
ông chủ Tôn này cớ gì phải trọ lại quán y làm gì chứ? Người xưa có
cây, cẩn thận thì có thể sống thêm mấy năm, y ngẫm nghĩ giây lát,
đoạn nói: “Ông chủ Tôn cớ gì phải ở chỗ bẩn thỉu của họ Mã này
chứ?”

“Chuyện này...” Người đàn ông áo xanh ngập ngừng giây lát, rồi

đáp: “Mong Mã gia giúp cho!” Dứt lời, y liền bước nhanh vào phòng,
lúc đi ra trên tay đã cầm một bọc đồ, y đi tới trước mặt Mã Xà tử mở
cái bọc ra, bên trong lớp vải đỏ là hai đĩnh vàng bốn lượng.

Mã Xà tử nhận vàng, hiểu ý gật gật đầu, nói: “Lát nữa tại hạ sẽ

dặn dò bọn giúp việc.”

Sau khi người đàn ông áo xanh ấy cảm ơn rối rít, Mã Xà tử liền

rời khỏi khu nhà cũ.

Tối hôm ấy, đoàn kịch Minh Nguyệt từ chối buổi diễn đã định

sẵn, toàn bộ dọn vào trong quán trọ rẻ tiền của Mã Xà tử. Sau khi
Phương Nho Đức bị người ta bí mật đưa vào, người đàn ông áo xanh
ấy đã thay một bộ đồ đen, nhẹ nhàng đẩy cửa, đi về phía con đường
lớn phía Nam thành. Trên đường có một chiếc xe chờ sẵn, y lạnh lùng
đi thẳng tới, ngồi vào xe.

Trên xe có một người phụ nữ chừng hơn bốn mươi hờ hững nhìn

về phía trước. Ông chủ Tôn của gánh hát ngồi vào xe, rồi nói: “Nghe
ngóng được rồi, tối nay bọn chúng có hành động.”

“Mấy người?” Người phụ nữ ngồi trong góc tối của chiếc xe, vì

vậy căn bản không thể nhìn rõ miệng bà ta đang mấp máy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.