TRÙNG SƯ- TRÙNG TRÙNG BÍ ẨN - Trang 363

hành, không có pháo hoa ngụy trang, hẳn sẽ khiến bọn lính chú ý, một
khi hạ xuống sẽ lập tức trở thành bia cho chúng tập bắn.

Ông ta suy tính trước sau, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra được chủ

ý nào.

“Không ổn, có một đám lính rất đông đang bao vây chỗ này.” Lời

Phùng Vạn Xuân khiến cho tình thế càng thêm nguy cấp. Phan Xương
Viễn thầm nhủ có lẽ đám lính từ nãy vẫn bám đuôi theo, nửa đường để
mất dấu ông ta và Thời Diểu Diểu, lúc này mới mò đến. Thời gian đã
không còn kịp nữa rồi.

“Thời nha đầu, cháu và Tý Ngọ ngồi lên một thiết bị phi hành đi,

ta ra ngoài dụ bọn lính đi nơi khác.” Dứt lời, Phan Xương Viễn đi tới
bên cạnh Thời Diểu Diểu nói mấy câu, rồi bảo: “Nha đầu, nhớ kĩ
chưa?”

“Vâng, nhưng mà, những lời này không phải bác nên nói với

Phan Tuấn sao?” Thời Diểu Diểu sực hiểu ra, những lời Phan Xương
Viễn vừa nói rất có thể chính là di ngôn của ông ta, đừng nói là ông ta
đang bị thương nặng, mà kể cả lúc bình thường cũng rất khó rút lui an
toàn khi bọ bọn lính truy đuổi, phan này chỉ e dữ nhiều lành ít.

“Bác Cả, để cháu đi cho!” Thời Diểu Diểu toan bước xuống thiết

bị phi hành.

“Nghe lời ta, từ nhỏ ta đã lớn lên ở thành Bắc Bình, còn hiểu nó

hơn hiểu chính bản thân mình, xó xỉnh nào cũng chui vào được, bọn
chúng chưa chắc đã bắt được ta đâu. Cháu mà ra đó thì chỉ có chết mà
thôi.” Phan Xương Viễn nói xong vỗ vai Phùng Vạn Xuân một cái,
đoạn đẩy cửa đi ra ngoài.

Chỉ lát sau, cách đấy không xa lắm vang lên những tiếng như

tiếng mưa rào, chắc là Phan Xương Viễn đang cố thu hút sự chú ý của
bọn chúng. Lúc này, ngoại trừ lo lắng cho sự an nguy của Phan Xương
Viễn, bọn họ còn một vấn đề khó khăn hơn nữa, đó chính là làm sao
mới an toàn bay ra được khỏi Bắc Bình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.