TRÙNG SƯ- TRÙNG TRÙNG BÍ ẨN - Trang 52

ra khỏi mật thất, khóa lại cẩn thận, rồi thong dong đẩy cửa phòng bước
ra.

Lúc này bên ngoài đã có sáu bảy người tụ tập, trong đó có Âu

Dương Lôi Hỏa và cháu trai ông ta, còn cả mấy tên gia đinh trong nhà
nữa. Đứng giữa họ là một người trẻ tuổi chừng trên dưới hai mươi,
khinh khỉnh liếc nhìn mọi người trước mặt, hai tay khoanh trước ngực,
bộ dạng bất cần.

“Ngươi có nói không hả ?” Lần này người lên tiếng là Âu Dương

Lôi Hoả, ông ta thấy người trẻ tuổi không trả lời, thình lình vung nắm
đấm lên đánh về phía thanh niên kia, chiêu này nếu đánh trúng, cho dù
không chết thì cũng thành tàn phế. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo
sợi tóc ấy, Phan Tuấn nhảy lên hai bước, vươn tay ra chặn nắm đấm
của Âu Dương Lôi Hoả lại.

Kình lực nắm đấm của Âu Dương Lôi Hoả mạnh đến kinh người,

nhưng không ngờ lại bị Phan Tuấn gifm chặt. Âu Dương Lôi Hoả hiển
nhiên không thể tin nổi, đứa cháu đứng bên cạnh cũng buộc miệng
thốt lên “ôi chao”.

“Âu Dương tiền bối, chúng ta hỏi rõ thân phận người này rồi

đánh cũng không muộn.” Phan Tuấn nói đoạn liền buông nắm đấm
của Âu Dương Lôi Hoả ra, xoay người lại hỏi người trẻ tuổi: “Anh là
ai ? Tại sao nửa đêm khuya khoắt lại đến đây ?”

Người trẻ tuổi nhíu mày nhìn Phan Tuấn với ánh mắt dò xét, sau

đó nói: “Anh có phải Phan gia ?”

Phan Tuấn gật đầu: “Chính là tôi.”
Người trẻ tuổi vừa nghe xong liền quỳ thụp xuống đất, nước mắt

ứa ra.

Hành động đột ngột này khiến tất cả những người có mặt đều

kinh ngạc, Âu Dương Lôi Hoả ngoảnh đầu nhìn lại Phan Tuấn, nhưng
Phan Tuấn cũng ngơ ngác, anh vốn quen sống ẩn dật, thêm nữa hiện
giờ thời thế quá hỗn loạn, anh không mấy khi ra khỏi nhà, bệnh nhân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.