” Chúng tôi chạy hàng, đây là ông chủ nhà chúng tôi, trên đường
không biết mắc bệnh gì, ban đầu thì lúc tỉnh lúc mê, chúng tôi đã tìm
rất nhiều danh y, song đều phải bó tay, hỏi thăm nhiều nơi mới biết
Phan gia đây có thể trị nhiều loại nghi nan tạp chứng, vì vậy mới gấp
rút tìm đến.” Người đàn ông trên dưới ba mươi nói.
Phan Tuấn quay đầu lại nhìn mặt người đàn ông nằm trên giường,
vén mí mắt y lên, hơi chau mày lại, kế đó, anh cởi y phục trên người
đối phương ra, khắp người y chỉ thấy mấy vết sẹo lớn sẹo nhỏ, ở ngực
còn có một vết thương màu đỏ, lúc này đã lở loét, nhưng không phải
do vũ khí sắc bén gây ra.
Phan Tuấn xem xong liền đứng dậy, từ từ đi tới sảnh chính ngồi
xuống, hai gã đại hán nhìn nhau, nhất thời không biết trong đầu Phan
Tuấn đang nghĩ gì. Hai người bèn đi tới trước mặt anh thử thăm dò: ”
Phan gia, ông chủ nhà chúng tôi có cứu được không ?”
Phan Tuấn gật đầu nói: ” Y không bệnh, mà là trúng độc.”
Câu này lập tức khiến hai gã kia ngơ ngác nhìn nhau.
” Vả lại còn trúng phải thi độc nữa.” Phan Tuấn đứng dậy xua
tay: ” Hai người khiêng y đi đi.”
” Phan gia, chẳng phải ngài nói có thể cứu được ông chủ nhà
chúng tôi sao ? Bao nhiêu tiền chúng tôi cũng sẵn lòng.” Nói đoạn,
người đàn ông tầm ba mươi kia lấy trong người ra một cái gói màu
vàng, đặt nó lên chiếc bàn bên cạnh Phan Tuấn, chỉ nghe bên trong
phát ra tiếng kim loại xủng xoerng, gã nhanh chóng mở ra, mấy thỏi
bạc, mấy viên trân châu lập tức hiện ra trước mắt mọi người.
” Ha ha, anh cũng coi thường Phan Tuấn này quá rồi.” Phan Tuấn
lạnh lùng nói: ” Khiêng đi đi ! Tôi không thể cứu người này được.”
” Tại sao ? Phan gia !” Người kia hỏi.
” Nếu ngay cả thân phận thực sự của mình bệnh nhân cũng không
chịu thành thực nói ra, tôi nghĩ mình không thể thật lòng chữa trị cho
y được, vậy thì thà không chữa còn hơn.” Phan Tuấn lạnh lùng đáp.