TRÙNG SƯ- TRÙNG TRÙNG BÍ ẨN - Trang 83

sống dưới lòng đất như Kim Thuận, nhưng nhìn bộ dạng tự tin của anh
ta, anh cũng vững dạ đôi phần.

Tý Ngọ cười ranh mãnh, sau đó lấy trong túi ra một chiếc hộp

nhỏ, mở hộp ra, thứ bên trong trông giống như hương muỗi.

“Tý Ngọ, đây là cái gì vậy?” Phan Tuấn nhìn thứ bên trong hộp

hỏi.

“Hì hì, tiểu sư thúc, chú cứ xem đi!” Nói đoạn, Tý Ngọ châm lửa

đốt “hương muỗi” , một làn khói xanh chầm chậm bốc lên, nhưng điều
khiến Phan Tuấn ngạc nhiên là, làn khói ấy không có mùi gì cả. Tý
Ngọ tay cầm hộp, cùng Phan Tuấn đi vào sâu bên trong khu mộ.

Khói hương bảng lảng, tuy cột khói rất mảnh, nhưng không hề bị

cơn gió nhẹ thổi tan, chẳng những vậy, tuy khói hương không có mùi
gì, nhưng mùi xác thối rữa lợm giọng lúc nãy không ngờ cũng đã tan
biến.

Tý Ngọ đi chầm chậm vòng vèo giữa các ngôi mộ, đột nhiên

Phan Tuấn nhận ra làn khói hơi lệch đi, mắt Tý Ngọ sáng lên, lập tức
rảo nhanh bước chân, làn khói vốn dựng thẳng đứng, giờ đã nghiêng
hẳn về phía trước.

“Chậc, có cửa.” Tý Ngọ vui vẻ nói, lại đi thêm mấy chục bước

nữa rồi đứng lại trước một ngôi mộ mọc đầy cỏ dại, cột khói giờ đã
chúc thẳng xuống bên dưới.

“Tiểu sư thúc, người kia chắc là ở ngay dưới này thôi.” Nói đoạn,

Tý Ngọ thu cái hộp lại cất đi.

“Nhưng chúng ta làm sao vào trong được?” Phan Tuấn hơi khó

xử, ngôi mộ trước mặt họ thoạt nhìn chắc cũng được mấy chục năm
rồi, bên trên mọc toàn cỏ dại, thậm chí còn có những bụi cây thân to
như cánh tay người. Anh đảo mắt nhìn quanh một vòng, nhưng không
thấy lối vào đâu cả.

“Tiểu sư thúc, tôi có cách ép hắn phải chui ra.” Tý Ngọ nói, đoạn

cười nanh ác, lấy ra một cái hộp nhỏ khác, nhỏ hơn cái hộp trước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.