TRƯỚC GIỜ NỔ SÚNG - Trang 10

- Chân thế nào?

- Chó cắn. Về đến đây nó rút gân đau quá.

Máu phòi ngầu bọt từ những lỗ răng chó, loang nhợt màu trên bắp

chân ướt. Lương nhăn mặt, nhún người đứng dậy. Anh nắm thắt lưng Văn
Thon, lò cò trên đá trơn, chui qua thác. Đầu gối bên phải chỉ chực gập lại,
nhức xói lên tận óc. Văn Thon quay lại:

- Tôi cõng anh.

Không đợi trả lời, anh xốc Lương trên lưng. Lương ôm cổ bạn, vừa

mừng vừa ngượng. Chân anh không bước nổi nữa rồi. Văn Thon cõng anh
đến thẳng cửa hang đá mới đặt xuống mà không thở mạnh. Văn Thon to
như ông hộ pháp, khỏe gấp rưỡi người thường, cao hơn Lương một đầu.

Đống lửa cháy ngùn ngụt giữa cái hang rộng bằng hội trưởng tiểu

đoàn, rắc kim cương trên vòm đá vôi. Những tai đá và mũi thạch nhũ lủng
lẳng treo trên đầu. Một cây cột đá mé bên trái vặn mình vươn lên chống
nóc hang, lồi lõm như xương sống voi. Tiếng cười đùa, tiếng chân nhảy
huỳnh huỵch, tiếng đàn tre quyện theo luồng hơi ấm và ánh lửa lùa ra, phả
trên mặt Lương. Anh cau mày nhìn quanh, mắt hấp háy. Gần sáng rồi, sao
anh em không ngủ?

Một người cởi trần đang đi bài quyền chờn vờn, đấm dứ, đá gió. Thân

hình ngang bè, bắp thịt nổi hằn con chuột trên ngực nhấp nhánh mồ hôi. Ấy
là Chánh, đội viên giữ ragônô (1). Chánh quần thảo với bóng mình trên
vách đá, đọc hổn hển từng miếng võ:

Thanh long biên giang phụ tử tương tùy.

Hè... hoành phát địa hổ song phi triển dực... hấp, này!

-----

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.