TRƯỚC GIỜ NỔ SÚNG - Trang 121

Văn Thon và Pha cố tìm nước. Người Lào đi rừng chẳng khác gì thăm

vườn rau quả. Ăn đỡ khát có quả mạc khảm pọm chua chua đắng đắng, ăn
xong thấy ngọt miệng, quả mạc xụm mo chan chát, có mạc khọ, mạc giàng,
lá bứa. Nước trong cây nứa uống mát lạnh. Nhưng qua vùng núi trọc, các
giống ấy hết tiệt. Khát nước không ăn được, người tóp rất nhanh, da nhăn
nheo như da cóc. Ra khỏi bóng cây là bước phải lửa. Lửa trời trút xuống,
lửa đất lóa lên, lửa trong phổi phì ra, cả các lỗ chân lông kiệt mồ hôi cũng
nhả hơi lửa nóng hầm hập.

Văn Thon đi đầu hàng. Anh dừng lại nhắm hướng, rồi phát cành, rẽ

gai, mở lối đi. Anh dẫn đội cắt rừng băng chéo sang phía đông tìm đường
bí mật số 2. Phải đi rất gấp nên không kịp sục kỹ tìm nước uống.

Qua hết quãng đồi cháy nắng, Văn Thon lảo đảo người xuống. Lương

tháo bi đông đeo cạnh sườn:

- Anh uống một hớp.

Văn Thon vồ lấy bi đông, rồi chậm rãi đưa trả:

- Anh chia phần.

- Tôi uống rồi. Còn phần anh với Pha.

Văn Thon lấy ca, rót cho mình một đốt ngón tay nước, rót cho Pha

nhiều hơn. Lương nhặt dao đi lên trước. Cơn khát thấy nước lại bùng lên.
Lương nhá đầu lưỡi tê dại như miếng da trâu, nghĩ: "Một ngụm nhỏ thôi.
Vừa đủ ướt miệng, tan nướt bọt...". Nước óc ách trong bi đông nghe rõ quá.
Lương đạp vào tai đánh bốp, tai ù lên không nghe gì nữa. Anh cười thầm,
mắng mình: "Đồ trẻ con!".

Khiêm, Sử, Chánh đều nghe tiếng óc ách. Chánh rỉ tai Khiêm, chỉ trỏ:

"Thấy chưa? Gương mẫu thế đấy!". Khiêm gạt đi, nhưng cũng thắc mắc sao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.