TRƯỚC GIỜ NỔ SÚNG - Trang 14

- Nhớ đánh điện báo tin ngày kia đội về.

- Vâng. Tiếng Việt hay tiếng Lào?

- Tiếng Lào, để anh Văn Thon xem trước.

Sử rửa vết thương, băng chân cho Lương theo kiểu quấn xà cạp khố

đỏ, vừa chắc vừa đẹp không kém y tá lành nghề Lương thầm khen con
người khéo tay, giúp đội bao nhiêu là việc. Sử thu dọn các thứ xong mới
sực nhớ:

- Tối qua anh đánh rơi cái thư...

Lương vơ cái phong bì giấy nứa vàng, ấn vội vào túi. Anh lại dò từng

dòng chữ trên báo cáo, nhưng không tìm thấy những hình ảnh ban nãy. Chỉ
còn lại những nét mực đen sì, lạnh ngắt, bám vào mặt giấy không chịu rời.

Cái phong bì nằm trong túi áo ngực sao nóng bỏng như tấm sắt nung

áp vào thịt. Trong đó có hai lá thư, Lương đọc mãi đã thuộc lòng. Nhưng
tay anh vẫn như cái máy thò vào túi... Tờ giấy tròn góc, xé trong một cuốn
vở ngoại hóa, nếp gấp đã sắp đứt rời. Nét chữ tròn, ngửa về đằng trước
trông lạ mắt. Vợ anh viết báo tin gia đình anh bị giết sạch trong một trận đổ
bộ, thuyền lưới cháy trụi. Vợ anh đi buôn xa nên thoát được. Con anh được
du kích bế ra ném vào bụi dứa giữa bãi tha ma, cũng thoát chết.

... Anh đi bộ đội yên vui phần anh để gia đình nheo nhóc như thế rồi

nay chết thảm chết thương như thế không biết anh còn nghĩ gì đến mẹ con
tôi nữa không, chứ cũng là bộ đội mà người ta dăm bảy tháng một lần về
thăm nhà, còn anh đi biệt tăm tích luôn sáu năm nay mới có được mấy lá
thư đánh về. Thôi thì anh liệu đằng nào thì mẹ con tôi nhờ đằng ấy chứ cứ
thế này tôi sống dở chết dở không biết trông cậy vào ai...

Lá thư thứ hai, chữ viết li ti kín các lề giấy nội hóa xanh, phải xoay

ngang lật ngược mãi mới đọc hết. Một người bạn vào thăm quê anh, cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.