TRƯỚC GIỜ NỔ SÚNG - Trang 15

làng kháng chiến lẫy lừng ở ven biển, đã kể tiếp sự tình. Làng anh được
huân chương, cờ tặng, du kích vác trung liên và xì tốc. Vợ anh chạy ra
vùng tự do, lấy chồng chủ hiệu chữa xe đạp, hiện mở quán giải khát gần thị
xã. Một bà cụ trong xóm đón con anh về nuôi. Nó gầy, rách. Cho gói kẹo,
nó nuốt nước bọt mà không cầm. Trung đội nữ du kích nhận nó làm cháu
nuôi chung.

Ba tháng, trước tin dữ đến với Lương như viên đạn xuyên ngực. Díu

một cái, anh lạng chúi người mà chưa kịp hiểu, mãi về sau mới thấm buốt
tận óc. Rồi vết thương dần dần thành sẹo, tưởng như lành hẳn, nhưng đến
khi trái gió trở trời lại đau thắt ruột từng cơn. Lương đã cố quên, cố lao vào
công tác đến mụ người, mệt lử, nhưng lá thư cất kín trong gói áo lại rơi ra...
Anh nhét cái phong bì vào túi, ngồi im.

Ánh lửa nhảy loang loáng trên khuôn mặt đen trũi, gãy góc như đẽo

bằng rìu. Con mắt bên trái bị mảnh đạn móc mất, chỉ còn cái hốc rỗng đo
đỏ. Đầu húi trọc để khỏi vương thép gai. Một nếp nhăn dọc từ tinh mũi
ngược lên đến giữa trán khiến anh già hơn cái tuổi hăm tám. Anh ít cười, ít
nói, hà tiện cả những cử chỉ thân mật, nom cứ lừ lừ như bộ đội đi tuần đêm.
Đôi lúc vui anh vui em, Lương cười một cái cười lặng lẽ rất hiền, nó làm
anh trẻ lại mấy tuổi. Không mấy ai trông thấy nụ cười ấy. Có người bạn đã
nhận xét: "Mới gặp cậu, tớ cứ tưởng cậu hơi khô. Quen nhau hai năm, tớ
thấy cậu đúng là khô thật!". Lương chỉ cười, không nghĩ ra câu trả lời.

Một cây củi tươi nổ lép bép, phì khói. Lửa bỗng reo phần phật, xoay

tít ngọn. Lửa cười. Một tiếng cười trong trẻo từ đâu vọng về, xoáy vào tim
Lương.

- Con ơi!

Anh giật mình khi nghe vách đá rền trả lời tiếng mình. Anh vừa buột

mồm gọi con thành tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.