TRƯỚC GIỜ NỔ SÚNG - Trang 147

Mồi hôi vã lấm tấm trên tai Sử. Sử hoảng quá, không kịp nghĩ rằng

Chánh không biết tiếng Lào mà bảo nghe lỏm được Lương với Văn Thon
bàn mưu. Chánh xốc lại ba lô đeo máy, hất hàm:

- Khôn hồn thì liệu chuồn cho sớm. Vào đồn hay làng vũ trang cũng

được. Mày có bà con trong thành, sẵn nơi ăn học, sướng nhé.

- Đào... đào ngũ theo địch à?

- Ngốc! Ai bảo mày theo địch? Nghĩa là... là bỏ về nhà làm ăn thôi,

thiết đéo gì theo ai. Mày đi học lên kỹ sư bác sĩ, sau này độc lập rồi ra giúp
nước, cũng ông này ông nọ chứ đứa nào dám khinh mày? Còn hơn làm cái
nghề điếc tai chai đít này mãi, rồi chết rấp trong xó rừng, phí cả cái tài mày
đi. Tao thương mày tao bảo thật. Mày phới chứ?

- Ô...

Chánh thở phì. Hắn sốt ruột không chịu được. Có lẽ Pha đi phía trước

đang kể tội hắn với Lương. Nguy mất!

- Không phới thì mất xác, không mất xác cũng vào tù. Chỗ sống

không muốn, lại đâm đầu theo chúng nó. Đồ ngu như lợn! Tao bảo sau này
hết giặc mày vẫn ra giúp nước cơ mà! Mày sợ thằng Lương hở?

Sử vụt hiểu tất cả, kinh tởm đến rùng mình:

- Đếch sợ. Ban nãy tao nghe chị Pha kêu to, thấy mày bị chém tay...

Mày đểu lắm. Đừng hòng dọa tao nhé!

Mặt Chánh trắng bệch. Hắn chồm tới trước, chặn Sử:

- Mày tâu với thằng chột chưa hử?

- Chốc nữa tao nói hết...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.