TRƯỚC GIỜ NỔ SÚNG - Trang 148

Huỵch! Một quả đấm nện vào ngực Sử. Sử ngã ngồi, há mồm định

kêu. Chánh vung ngược khẩu súng, trợn mắt:

- Câm họng, vỡ sọ bây giờ! Mày vù không!

- K... không!

Chánh túm cổ áo Sử, day Sử rũ rượi như bó giẻ rách, rít răng:

- Đ. mẹ, mặc mày, ông vù một mình! Ông vù một mình nghe chửa?

Mày biết gì phải để bụng. Hót với chúng nó thì ông cho về chầu tổ!

- Mày... làm gì tao?

- Hè, ông chối biến. Bây giờ thì ai thèm tin thứ mày. Rồi qua chỗ vực

sâu, ông hẩy một cái, thằng nào biết được đòn ngầm của ông...

Hắn huých cùi tay sang bên. Mặt hắn dúm lại, quai hàm bạnh như con

rắn hổ mang. Hắn cười gằn, tiếng cười nghe buốt gân, dựng tóc.

Hai giờ sau, đằng trước đi chậm rồi dừng. Lương đứng trên tảng đá,

súng ngắn cầm tay. Con mắt bên phải nhìn xoi xói, như móc vào ruột, moi
ngược xuôi trong người Chánh. Hắn cúi mặt, ẩy lưng Sử: "Dồn lên kia!".
Sử lạnh toát từ đầu đến chân. Cái cùi tay to và đen trũi kề sẵn bên sườn, cái
vực sâu há mồm chờ Sử chỉ cách một bước...

Lương đợi mọi người đến đủ mới nói:

- Tất cả soát lại đồ đạc, buộc thật gọn. Cởi dép xách tay. Sắp vượt qua

tỉnh lộ số 6, cách đồn nó chỉ bốn trăm thước. Nếu gặp bất trắc, đồng chí
Văn Thon sẽ dẫn đội chạy thẳng, tôi và Khiêm cầm cự.

Sử đứng không vững. Hơi thở Chánh nóng ran trên gáy Sử. Con cọp

vẫn rình mồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.