TRƯỚC GIỜ NỔ SÚNG - Trang 160

đã bị xếp xó. Ý nghĩ ấy ăn sâu dần, lớn dần, thành hẳn một kế hoạch mới,
xóa mờ dần hình ảnh hai mảng đỏ bị cắt lìa trên bản đồ, bịt lấp dần những
tiếng kêu cứu của khu du kích phía nam vẳng đến hàng ngày trên sóng
điện. Vẫn còn cái gì nhoi nhói như mũi kim gài trong ngực áo: thương đội
CC3, hổ thẹn, nhục nhã... Nhưng khi nghe Mành mấy lần đòi đổi hướng
chiến dịch, Đặng thấy nhẹ người hẳn đi, và tự phân trần với mình: "Vì lợi
ích chung, phải rồi... Đánh Pà Thạc dù sao cũng rất phiêu lưu". Cái day dứt
trong anh tạm nguôi, nhưng anh tránh không nhìn thẳng Tuyên, không nói
chuyện riêng với Tuyên.

Đặng nói khá dài, đưa ra những lý lẽ xác đáng nhất để ủng hộ Mành.

Tiêu diệt sinh lực địch là chính, không nên quá nặng giải phóng đất đai.
Đánh dễ ăn chắc. Đôi khi phải hy sinh lợi ích cục bộ để giành thắng lợi
chung... Cuối cùng anh còn trích dẫn một tràng những câu kinh điển về
đường lối quân sự, từ Cơlaođơvít qua Napôlêông đến Lâm Bưu để kết luận
rằng đánh về hướng tây mới đúng.

Mành nhấp nhổm như ngồi phải cọc. Anh không chịu được cái lối tán

thành vớ vẩn bằng sách vở của Đặng. Anh vung tay xin nói, vừa lúc đồng
chí ủy viên quân sự Lào lên tiếng. Một cán bộ Tình nguyện dịch bên tai
Mành:

- Ý kiến của đồng chí Mành và đồng chí Đặng rất hay. Nhưng còn khu

du kích phía nam đang bị nguy khốn thì sao? Nếu tấn công hướng tây mà
gỡ vây được cho họ, thì ta nên đánh về phía đường 13.

Thông Phun tiếp luôn, ngón tay xoa giữa hai mảng đỏ trên bản đồ:

- Vấn đề mấu chốt hiện nay là nối liền hai khu du kích, làm căn cứ

đánh lâu dài. Quét được phân khu phía tây cũng hay, nhưng không giữ
được, Pháp lại chiếm mất thôi. Đuổi rắn không bằng đập chết rắn đâu. Tôi
chỉ sợ một điều: bộ đội đi nhiều mất sức, ăn không đủ no, liệu có đánh nổi
Pà Thạc không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.