TRƯỚC GIỜ NỔ SÚNG - Trang 161

Chính ủy trung đoàn 217 ốm nặng dọc đường hành quân, nay trùm

chăn ngồi họp. Anh chen vào mấy câu khiến Mành tím mặt:

- Kế hoạch đồng chí Mành có nhiều điểm sâu sắc, nhưng đấy là đề

nghị riêng của đồng chí thôi. Hôm trước chúng tôi thảo luận kỹ, vẫn thấy
không hợp. Còn về sức khỏe, xin bảo đảm bộ đội bôn tập được, đánh được.

Tiếp luôn mấy ý kiến ủng hộ đánh Pà Thạc. Mành uất quá, chồm lên:

- Vâng thì đánh Pà Thạc, thọc xuống phía nam! Thế các đồng chí căn

cứ vào đâu mà định kế hoạch tác chiến? Nắm tình hình địch lơ mơ như thế,
địa hình chỉ mới xem trên bản đồ một phần hai chục vạn như thế, đội CC3
lại chưa về, các đồng chí dám hạ quyết tâm không?

Câu thách thức như một tảng đá ném giữa bàn. Mọi người quay đầu lại

nhìn Tuyên, người phụ trách chuẩn bị Pà Thạc. Trước bốn chục con mắt dò
xét, Tuyên đứng lên. Mặt anh hơi tái, sợi gân chữ Y chạy xoắn trên trán,
giật mạnh. Anh nói thong thả bằng tiếng Lào:

- Khu du kích phía nam có giữ vững được hay không, mặt trận Tây

Nam mở rộng được hay không, tất cả đều do chiến dịch Pà Thạc quyết
định. Tôi kiên quyết đề nghị đánh Pà Thạc. Đội chuẩn chiến 3 đã gửi về
một số báo cáo sơ bộ, xét tình hình có thể đánh được. Nhưng còn phải đợi
họ về báo cáo tỉ mỉ...

- Bao giờ họ về?

- Chúng tôi cố tìm đội chuẩn chiến 3. Phải đợi mấy hôm nữa...

Mành vẫn vặn sát nút:

- Nếu đội ấy mất tích hay hy sinh hết, địch lấy được báo cáo thì sao?

Tuyên không đáp. Thông Phun ngẫm nghĩ rồi nói thay:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.