TRƯỚC GIỜ NỔ SÚNG - Trang 167

ngay. Nửa đêm, bốn cây số đường rừng vắng... Sao Soan vội thế? Anh buột
miệng hỏi luôn câu ấy, vừa mừng vừa ngượng. Vì anh chăng? Biết đâu...

Soan hơi đỏ mặt, nhìn trộm anh, vẫn vê vê góc áo. Tuyên đâm luống

cuống. Ừ mà có lẽ đúng vì anh. Tuyên cầm ca, lấy bi đông rót nước Soan
uống. Hết nhẵn không còn một giọt. Giá ai đổi ca nước nóng lấy cái đồng
hồ, Tuyên tháo đổi ngay. Tuyên vụt nhớ đến ngón tay của Đặng hôm trước.
Thấy Soan đi qua, Đặng đưa ngón tay gạch chéo trên ngực, chỗ quả tim,
xong trỏ về phía Soan, lại khoằm về phía Tuyên. Tuyên suỵt một cái, cau
mày làm nghiêm, nhưng sau lưng ngứa như nổi rôm.

Soan nhìn cắm xuống bàn, lúng túng:

- Em tưởng... ư... có tin gì mới...

- Soan đợi tin nhà phải không?

- Vâng, à không, là em ngỡ... đội anh Lương về...

Tuyên đã hiểu.

Hình như anh đang rơi, rơi mãi không chạm đất. Choáng váng, ngợp

thở. Anh bước ra ngoài lán, bước xuống suối, như mất hồn. Gió khẽ xoa
mát trên trán anh, nhưng vũng trăng dưới nước lại hấp háy những tia mắt
giễu cợt dòm anh.

Soan lẳng lặng đến ngồi trên thân cây đổ, sát bên Tuyên. Đôi mắt tròn

đọng trăng lóng lánh như van xin, cầu cứu. Soan sợ lắm. Soan đợi tin
Khiêm mà như đứng trên bờ vực nhìn xuống, chỉ thấy tối om, im lặng, lạnh
buốt. "Anh Tuyên vào bậc cha chú, mày phải hỏi ý kiến...". Bố Soan bảo
thế. Soan cũng nghĩ thế. Đêm nay Soan liều nói thật, rồi đến đâu thì đến.

Soan kể hết với Tuyên, đôi lúc nghẹn tiếng, nấc dồn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.