TRƯỚC GIỜ NỔ SÚNG - Trang 168

- Ba tháng nay anh Khiêm đi biệt, không gửi thư. Nghe nói đi với đội

anh Lương. Em lo quá, hay là nhỡ ra... thế nào rồi, chứ còn thì...

Soan nhét cả góc áo vào mồm, mà vẫn khóc thành tiếng. Rồi Soan gục

đầu, bưng mặt. Mái tóc xõa rung rung trên hai cánh tay trong tiếng nức nở.

Tuyên ngạc nhiên khi thấy mình bình tĩnh quá. Đường gân chữ Y lại

rút mạnh trên trán, tim anh như nở to trong ngực, cồm cộm khó thở. Nhưng
anh vẫn nói tự nhiên, chậm và buồn. Anh dỗ Soan nín. Khiêm vẫn khỏe,
vẫn công tác hăng, vẫn nhớ Soan đấy chứ. Không gửi thư vì sợ lộ bí mật,
trinh sát phải giữ bí mật. Hai người vừa xứng đôi. Bố Soan hẳn đồng ý,
không thuận đã có anh nói hộ, anh viết thư về nói hộ.

Soan nhoẻn cười qua nước mắt. Anh Tuyên không mắng, may quá.

Thế mà sợ hão, giấu mãi. Chả trước kia có mấy anh cán bộ đại đội muốn
tìm hiểu, nói với Soan: "Chúng ta thống nhất nhau trên lập trường tư tưởng,
có thể xây dựng được". Soan lúng túng chối quanh, lo ngay ngáy. Nói thẳng
thì sợ các anh bảo là kiêu, làm bộ. Mày dây dưa thì người ta điều ra tiếng
vào. Soan không dám hỏi anh Tuyên, sợ bị mắng: "Cô còn đòi đến ông gì
nữa kia?". Bây giờ xuôi quá rồi. Soan mừng khấp khởi. Anh Khiêm nay
mai về thôi. Anh Khiêm về, rồi... rồi sao nữa? Soan nóng ran người, không
dám nghĩ xa hơn. Xấu hổ khiếp.

- Chết chửa, em về thôi.

Tuyên xem đồng hồ. Đã hai giờ rưỡi sáng. Anh tần ngần:

- Anh đưa em về. Hay đừng, em ngủ lại đây.

Soan cười, rút khăn mùi soa buộc tóc:

- Phải đấy. Về bây giờ chị y tá trưởng chửi chết. Chị ấy chỉ cho em

sang chơi với anh thôi đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.