TRƯỚC GIỜ NỔ SÚNG - Trang 169

- Sao thế?

- Chị ấy bảo anh đứng đắn, gần anh học tập được nhiều. Xem chừng

chị ấy mến anh lắm. Chao, buồn ngủ chết được.

Soan về lán, cởi áo ngoài, nằm trên cái võng của Tuyên, kéo chăn trùm

đầu. Ngáp một cái, Soan lại thò đầu ra:

- Anh Khiêm nghịch ghê lắm, phải không anh?

- À, vừa vừa thôi.

- Có điều anh Khiêm gan lắm, giỏi lắm hở anh?

- Đúng thế.

Tuyên nhặt giấy tờ vung vãi, nhét vào túi dết. Được một phút, Soan

tung chăn:

- Anh ạ, làm xiếc bán thuốc cao là thế nào?

- Ờ... là đi bán thuốc cao, rồi làm xiếc cho người ta xem...

- Thế khổ lắm anh nhỉ. Em nghe anh Khiêm kể, cứ thương hại...

- Thương hại thôi à?

Soan rụt đầu, cười rinh rích. Tuyên lúi húi dụm lửa, thổi to ngọn.

Ngày càng nắng đêm càng rét, ngủ quên dễ bị sưng phổi. Soan đã ngủ say.
Một cánh tay trần rơi thõng xuống chạm đất. Tấm chăn trật nghiêng về một
bên.

Tuyên ngồi xuống một súc gỗ, khẽ nâng bàn tay mềm, ấm, giữ trong

tay mình một loáng rồi đặt lên võng. Soan nhấp môi trong mơ, mỉm cười,
má lúm nhanh một lỗ đồng tiền. Quầng mắt Soan hơi thâm, hai bên khóe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.