TRƯỚC GIỜ NỔ SÚNG - Trang 170

mắt xếp li ti những nếp nhăn nan quạt. Hàng mi dài chưa khô hẳn, còn dính
chập vào nhau. Khóc đấy rồi cười đấy, cái tuổi mười chín là thế. Và hơi thở
của cô gái bay thơm mát trong cái lán đầy khói, phập phồng tỏa vào ngực
Tuyên từng làn êm ru mà say người lạ lùng.

Đêm từ từ trôi, dài như một đời người. Tuyên vẫn ngồi lặng trên súc

gỗ.

Trong lòng anh, những xoáy lốc rối bời, buồn, thương, giận cũng từ từ

lắng xuống, đọng lại thành một khối nặng có lẽ còn lâu lắm mới tan. Lần
đầu tiên trong đời, anh yêu một cô gái với tất cả sức mạnh của tình cảm, tất
cả cái ngây thơ trinh trắng của người con trai đến ba mươi tuổi vẫn chưa
nghĩ đến đời riêng. Và thất bại đầu tiên trong tình yêu đã in vào tim anh
một dấu sắt nung đỏ. Anh nhìn Soan mà phát sợ, vì anh yêu Soan quá mất
rồi, dù tình yêu ấy từ nay chỉ còn là vò xé, day dứt.

Một tiếng cú rúc ngay đầu hè. Tuyên chợt nhận ra mình vẫn ngồi nhìn

Soan ngủ. Anh lúng túng đứng dậy ngó quanh. Không có ai. Anh kéo chăn
đắp kín ngực Soan, rồi với cái thắt lưng súng ngắn treo trên cột, buộc vào
người. Khẩu súng nặng như tảng đá. Người anh mỏi rời từng đốt xương,
đứng không nổi.

... Đàn khướu đến đầu hiên cãi nhau, đánh thức Soan dậy. Sáng rồi,

nắng tỏa vàng trên ngọn cây, quét sương mù xuống thấp. Soan dụi mắt bỡ
ngỡ, trên trán còn đọng hai mảng hồng hồng. Đầu cái bàn tre có mẩu giấy
chặn dưới một gói nhỏ. Mấy chữ của Tuyên để lại:

"Anh bận đi công tác gấp. Em cứ yên tâm, Khiêm sẽ về. Em phải nghỉ

công tác đến sáng mai, đừng gắng quá mất sức. Cho em gói kẹo chiến lợi
phẩm. Được tin gì về đội anh Lương, anh sẽ báo em biết ngay, đừng sốt
ruột nhé".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.