TRƯỚC GIỜ NỔ SÚNG - Trang 174

Chả là hôm qua đi dọc đường, anh Lương nói chuyện với Khiêm lâu

lắm. Khiêm thấy anh nói chính trị mà không có vẻ chính trị, cứ như anh em
tâm sự với nhau. Anh tỉ tê dỗ Khiêm nên làm lành với Soan. Ai chứ Soan
với anh Tuyên thì còn lạ gì, họ xem nhau như chú cháu. Con giai con đứa
ghen vớ vẩn, không biết xấu. Khiêm tin răm rắp. Anh Lương nói thì phải
đúng. Trước tiên bởi vì anh từng trải sự vợ con, ắt hiểu tính phụ nữ. Anh lại
hay về mặt trận bộ, quen từ trên xuống dưới. Nhưng cái chính là vì anh
đánh giặc giỏi. Theo ý Khiêm thì người chỉ huy giỏi tất phải giỏi đều mọi
mặt trên đời, cái gì cũng biết. Các chú bộ đội trẻ vốn hay xem người cán bộ
giỏi như ông thánh sống.

Lương đặt tay trên vai Khiêm, trầm ngâm như nói với chính mình:

- Cậu cũng giống như mình trước đây, hay hoang phí lắm. Sức khỏe,

tính mạng, hạnh phúc... cái gì cũng vung tay quá trán, ném đi không tiếc.
Đừng thế cậu ạ. Người cách mạng biết hy sinh tất cả khi Đảng cần đến,
nhưng không hy sinh ẩu bao giờ. Cậu hay liều mạng có lẽ vì cậu chưa
hiểu... tính mạng chúng ta là của Đảng, là cái vốn chung của cách mạng
giao cho ta giữ. Chết vô ích là làm hại cách mạng đấy.

Khiêm đột ngột hỏi:

- Sao mọi ngày trông anh... anh nghiêm thế hở?

Sử đi sau, ngước mắt nhìn cái gáy hõm sâu, tóc phủ kín Lương. Rồi

nhìn xuống chân Lương đi nhúc nhắc. Lương nói từng câu rời, chậm, gần
như thì thầm một mình:

- Các cậu đôi khi bảo mình là người gỗ đá. Gỗ đá thế nào được hở

cậu? Cái ngày được tin gia đình chết, vợ bỏ đi lấy chồng khác, mình thấy
chung quanh như đổ nát hết, tối đen. Thế rồi dần dần mình thấy mình vẫn
còn rất nhiều. Còn các cậu, còn công tác nữa chứ. Cứ thế chuyện cũ nó
khuây dần đi. Nghĩ xa hơn một chút, mình thấy vui. Về cuối cuộc đời, quay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.