TRƯỚC GIỜ NỔ SÚNG - Trang 177

- Cái hồi luyện quân Tây Bắc, đại đội tao có cậu lính kèn, cứ đúng bốn

giờ sáng là thổi xói vào tai cái bài kèn dậy: "Đêm hôm qua cô quấn lấy tôi
tôi cứ ghét ghê". Là chúng tao xuyên tạc ra cái lời thế. Bốn giờ sáng, rét rét
kinh. Chúng nó cử tao bịt kèn, nửa đêm chui vào buồng anh tò te. Hôm thì
tống ổi xanh vào loa. Hôm thì bôi tí mật vào chỗ mồm thổi cho kiến nó
bám. Đến lần tao giấu biến cái lưỡi gà thì bị tóm. Bò năm vòng sân tóe
phở!

Đại khái những trò như thế chú "Vệ lỏi" Khiêm rất nhiều kinh nghiệm.

Sử bưng mồm cười khi khí. Lương cũng lây cái tươi mởn của chú em nổi
tiếng láu cá láu tôm. Đói khát mệt nhọc thế, mà nó vẫn cứ đỏ hồng, xinh
trai, cứ phởn được như thường mới lạ!

Nghỉ một lúc đỡ mệt, Văn Thon chống cùi tay nghiêng người ngắm

cảnh dưới chân núi.

Văn Thon ở đồng bằng, rừng quanh năm chặn mắt, không quen nhìn

xa. Giờ đây anh choáng váng, nhẹ bỗng, ngực căng phồng trước trời đất mở
rộng. Dưới kia là rừng xanh thẫm, chen những ruộng mượt non màu lúa
con gái, vườn cà phê sùi lô nhô những cụm tròn, làng rắc những mái nhà
vuông xám trên đất đỏ, tất cả chen nhau chỗ đứng trên bờ con sông từ chân
trời đổ xuống. Đất Lào rộng lớn quá. Đất nước tỏa lên sức mạnh kỳ lạ, sức
mạnh của những người khổng lồ từ đời ông tổ Khun Bôlom về đây mở
nước. Dấu chân họ là những vũng đầm lấp lánh giữa rừng kia. Vết tay họ
moi núi đào sông còn đỏ tươi kia. Tích xưa kể lại những người cao một
trăm cùi tay, con cháu của Thần Rắn, đã bắt đàn voi dữ có dấu chân rộng ba
sải, đuổi những bầy Kinali nửa người nửa chim, đắp lên bờ cõi nước Triệu
Voi...

- Đẹp quá!

Tiếng Lương vẳng như hơi thở. Văn Thon khẽ gật đầu. Lương cũng

mở to mắt nhìn ra, như bị hút vào không gian trong biếc. Mũi anh phập

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.