TRƯỚC GIỜ NỔ SÚNG - Trang 179

- Có lẽ núi này chưa ai trèo qua đấy nhỉ?

- Ừ. Chúng mình tránh làng mới vất vả thế này.

- Không có anh, tôi đã xóc ngọn thông dưới kia.

- Thế tôi rơi anh lại chịu bỏ à? Sống thì sống cả chứ.

Văn Thon cười, vỗ lưng bạn:

- Tôi muốn hỏi anh tí việc.

Nhưng rồi Văn Thon không nói tiếp. Có nên nói nữa không? Anh thấy

cái thắc mắc dạo nọ với Lương, Đại và chung cả anh em Việt, cứ tan dần đi
trong mấy ngày lạc rừng vừa qua. Nghĩ lại, anh hơi xấu hổ. Thôi đừng nói,
tốt hơn. Để về nhà sẽ đưa ra rút kinh nghiệm.

Đến đỉnh đồi. Bãi cỏ mát chân quá. Văn Thon vừa đi mấy bước bỗng

ngồi thụp:

- Coi chừng địch!

Khiêm giật cơ bẩm khẩu các bin, lăm lăm. Lương vẫy Sử và Pha nằm

rạp xuống. Cái mũ ngụy binh rộng vành trong bụi cây đằng trước vẫn
không động. Văn Thon quát hỏi. Im lặng. Anh đến bên lùm cây, bỗng bước
lùi.

Một bộ xương người.

Người chết nằm ngửa, hai tay duỗi dọc thân. Mối đã ăn sạch nhẵn tất

cả, chỉ để lại những khúc xương bóng màu ngà, mấy cái cúc, cái khóa thắt
lưng đồng. Một khẩu tiểu liên xì ten bọc trong ni lông treo lủng lẳng trên
đầu, cái mũ móc vào băng đã mục trắng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.