TRƯỚC GIỜ NỔ SÚNG - Trang 178

phồng tìm cái mùi gió muối say say từ biển về, rất quen và rất thương nhớ.

Hai người rì rầm bên tai nhau, như sợ tiếng người rền xuống dưới kia

to quá. Giấc mơ ngày mai vỗ cánh lượn trên đất Lào. Con sông quay guồng
máy điện. Xe lửa tuôn khói chạy sang Việt Nam, Khơ Me, Trung Quốc,
Thái Lan. Gạt băng cái đồn Pháp trên quả đồi mu rùa kia đi, thả lên đó
chiếc máy cày xình xình lật đất lên trồng cà phê. Nước Lào giàu vô kể...

Mé sau Văn Thon, Pha từ từ nhỏm lên, nghe như nuốt từng lời. Thung

lũng xanh um trước mắt Pha chớp chớp biến hình theo câu chuyện của hai
anh bộ đội rách tướp, râu xồm xoàm, người chằng chịt vết gai cấu. Tự
nhiên Pha nhớ đến bài con lâm của bố có cái đoạn nói chàng
Chănthakhôrốp đưa vợ về phương bắc, xẻ cánh tay lấy máu cho vợ uống.
Đội cũng đi theo con đường vượt núi của chàng Chăn Tha, từ núi Vượn về
sông Xê Ban. Pha cúi nhìn bộ quần áo bộ đội của anh Lương đưa cho mặc,
bỗng nóng bừng hai má. Một cái gì lẫn lộn cả thương, khổ, ước ao và tủi
thân vừa thoáng qua trong lòng cô gái ho lao. Pha không dám nhìn thẳng
vào Lương nữa.

Lương xem đồng hồ:

- Nghỉ quá nửa giờ rồi. Đi nhé?

Một vầng mây trắng xốp lừ lừ bò quanh sườn núi che bức tranh màu

dưới kia. Năm người ngồi trên hang đá như bồng bềnh trên hòn đảo giữa
biển mây. Chung quanh họ, các chỏm núi nổi nhấp nhô, khi cao khi thấp.
Ngửa đầu nhìn lên, con mắt tắm mát rượi trong biển xanh không đáy, có
những bè mây gối nhau trôi êm êm. Nhắm mắt lại, ngủ một giấc...

- Đi thôi!

- Phải đi.

Lên quãng nữa, dốc đá thoải dần ra. Lương dừng lại đợi Văn Thon:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.