TRƯỚC GIỜ NỔ SÚNG - Trang 182

Sử bước đều đều trong một cơn mê dữ. Nhịp chân đằng trước đằng sau

kéo Sử đi, và Sử cảm thấy rất rõ những sợi dây vô hình buộc thân thể mình
vào với Lương, Khiêm, đang giật bắp thịt trên chân mình co duỗi như cái
máy. Rời đội ra, Sử đã gục xuống từ bao giờ.

Sử kinh sợ trước cái quyết tâm của Văn Thon và Lương. Quyết tâm

như núi đá: Anh hùng ca số 5 phải về đến nơi, kịp mở chiến dịch. Đói cũng
đi, khát cũng đi. Chân sưng to, chảy mủ, cứ đi. Ai kiệt sức lăn ra thì cắt
người ở lại trông nom, cố mà bò về sau. Còn lại: đi! Bản báo cáo không thể
đợi ai. Khu du kích đang bị bao vây không đợi, chiến dịch không đợi, nên
họ không dừng lại đợi. Họ đã tính tách bạch: Bốn hay năm mạng người này
đổi lấy thắng lợi không phải là nhiều. Mới nghe qua Sử thấy họ nhẫn tâm
quá, không còn chút tình thương nào. Y như là phải móc con tôm vào lưỡi
câu mới mong được cá.

Nhưng nhìn lại Lương, Sử hiểu rằng trong số người dự tính sẽ ngã ấy

có cả Lương, và Lương có thể là người đầu tiên ngã xuống. Đến chỗ nghỉ,
Lương ra góc vắng rửa vết thương, không cho ai đến gần. Khi ngủ, Lương
đã nằm riêng ra một góc mà mùi thối còn bay. Hình như Lương không đi
bằng chân nữa mà đi bằng sức lửa trong con mắt phải. Con người nhúc
nhắc ấy như khối thép nam châm hút cả đội theo mình. Dáng dấp anh vẫn
điềm đạm như lúc thường, chỉ có sau hôm bắn Chánh thì anh hay thừ ra
nghĩ ngợi, và nói chuyện với Sử nhiều hơn trước.

Còn Văn Thon, anh vất vả gấp đôi mọi người. Lên trước tìm đường,

lùi sau xóa dấu, tay phạt dao hùng hục từ mờ sáng đến nhọ mặt người. Râu
bọc kín nửa mặt như đống rễ tre. Anh như muốn chẻ người làm hai làm tư,
để vừa xẻ đường vừa tìm thức ăn vừa trông nom từng người trong đội.

Họ không biết thương đồng đội ư? Vô lý!

Tình thương của họ rộng lớn quá, Sử ngợp thở không theo kịp. Sử

không oán trách ai, chỉ quay lại trách mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.