TRƯỚC GIỜ NỔ SÚNG - Trang 184

Sử không dám khoe những bài thơ đầy hùng khí nữa.

Cứ thế trong hai năm Sử theo đuổi một cái bóng đẹp, rất gần mà

không bao giờ với đến. Sử học kém dần, công tác hiệu đoàn sút dần. Học
sinh rầm rộ tòng quân, vào du kích, đi dân công, Sử lẩn hết, vì: "Anh Sử đi
thì ai đưa Lan đi học? Đường đê lắm trâu sợ sợ là...". Lan rất sẵn những nụ
cười hai nghĩa, những tiếng thở dài bâng quơ, những cái đưa mắt đi thẳng
vào tim, nhưng Sử không thể hiểu được lúc nào Lan thật, lúc nào Lan dối.
Có lẽ dối lâu thành thói quen cũng hóa ra thật.

Đùng một cái, Lan lấy chồng, về làm dâu một bà chủ đồn điền. Mấy

hôm sau, Sử ký giấy tình nguyện nhập ngũ. Sử lao mình theo cái lý tưởng
anh hùng lâu nay bị cô gái ích kỷ và giả dối kia che khuất, và cũng để
nguôi bớt thất vọng.

Ba tháng tân binh bò toài lăn lê, bốn tháng học lớp hiệu thính viên, rồi

Sử được bổ sung vào Quân tình nguyện.

Trong nhật ký của Sử có một đoạn ghi thế này:

Kỷ niệm hai năm tròn nhập ngũ

Cuộc hành quân đầu tiên trong đời bộ đội sao dài thế! Chung quanh

anh em nhìn tôi bằng cặp mắt ngờ vực, chế giễu. Tiểu tư sản mà lị. Tôi tức
khí, cố gánh cho bằng họ, bị sưng vai và bong gân mắt cá. Họ không cười
nữa, quay ra gánh đỡ tôi, khen tôi chịu khó. Đêm ấy anh Thủ bóp vai cho
tôi. Mãi đến khi anh sang đơn vị khác, tôi mới biết anh là đảng viên cộng
sản. Bí mật ghê, tâm sự với nhau mãi anh vẫn giấu. Không có anh Thủ chắc
tôi nằm lại dọc đường rồi.

Vèo một cái, hai năm qua lúc nào không biết. Hai năm rất ngắn nhưng

tràn đầy chất sống. Nếu tính tuổi người bằng hành động chứ không phải
bằng năm tháng, tôi đã sống ít nhất là mười tuổi trong bộ đội.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.