TRƯỚC GIỜ NỔ SÚNG - Trang 183

Trên ghế nhà trường, hồn Sử rực ánh sáng của lý tưởng anh hùng, Sử

đọc ngốn ngấu các tiểu thuyết kháng chiến và những tập truyện phiêu lưu
mạo hiểm của Jules Verne (1). Sử thuộc gần hết thơ Tố Hữu. Thơ của Sử
dán bích báo lớp đệ tam chuyên khoa văn học tràn đầy những hình ảnh
trống thúc quân reo, vỗ kiếm hát trên biên thùy, vó ngựa chinh phu và mắt
huyền đẫm lệ. Nhưng khi nhà trường tổ chức một tuần lễ lấy nứa tự túc hay
toàn xã đi đào mương chống hạn thì Sử cáo ốm ở nhà làm thơ. Những giấc
mơ hùng tráng nhất rút cục chỉ là mộng đẹp xây trên trang sách. Cho đến
ngày Sử xin nhập ngũ, mà đi tân binh ở xã hẳn hoi, chứ không phải vào
ngành chuyên môn hay theo học trường lục quân...

-----

(1) Nhà văn Pháp chuyên viết tiểu thuyết mạo hiểm khoa học.

Vì sao Sử vào bộ đội? Có hai người biết rõ: Sử và Tuyết Lan.

Tuyết Lan... cái trên trong trắng, ngát hương. Cô gái con nhà giàu Hà

Nội, cùng cảnh tản cư về đại hậu phương như gia đình Sử, sợ máy bay
nhưng vẫn mặc áo lụa hồng viền đăng ten, chấm một giọt nước hoa kín đáo
ở cổ. Hai năm liền Sử đón Lan đi học theo con đường đê, vì Lan rất sợ trâu.
Lan cười, tiếng cười trong như hạt trai rót xuống đĩa sứ. Sử đi sau ngắm
mái tóc nhảy nghịch trên cái cổ ba ngấn trắng muốt mà nghĩ ra không biết
bao nhiêu là thơ.

- Anh Sử ạ, Lan thích có một người nào yêu Lan đắm đuối, yêu chết đi

được, nhưng không bao giờ nói với Lan cả... thế mới thật là lý tưởng anh
Sử nhỉ?

Hôm sau Sử đốt lá thư tỏ tình dài tám trang giấy mỏng ngoại hóa.

- Tại sao anh Sử thích làm thơ đánh nhau thế hở? Đi đâu cũng nghe

chuyện súng đạn, Lan nhức cả tai. Lan thích những câu thơ hiền và đẹp như
bông hoa này cơ...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.