TRƯỚC GIỜ NỔ SÚNG - Trang 185

Tôi đã tìm thấy cuộc sống anh hùng mà tôi hằng mơ ước, nhưng nó lại

không giống như ước mơ của tôi. Nó không dìu dịu, tế nhị, tươi mát mà rực
rỡ như tôi vẽ nên trong tưởng tượng. Những câu thơ "hùng tráng" của tôi
ngày xưa đâm phá sản. Thơ tôi giống như chàng Icare trong thần thoại Hi
Lạp bay lên thật cao bằng đôi cánh gắn sáp ong, đến gần mặt trời thì tan
chảy rơi rụng hết.

Càng ngày tôi càng nghiệm thấy cuộc sống chung quanh tôi không

thiếu những niềm vui lớn và những phút tâm hồn bay bổng, bởi nó là cuộc
sống lao động khẩn trương đến độ cao nhất, hy sinh chiến đấu đến mức trọn
vẹn nhất, yêu và ghét đến cung bậc cuối cùng của tình cảm con người.
Cuộc sống anh hùng tỏa lên chất thơ, chính là chất thơ.

Tôi đã cố gắng từng giờ từng phút để thực hiện cái khẩu hiệu tự động

viên: "Không tụt lại sau hàng ngũ". Kết quả tốt, nhưng chưa đều. Vẫn còn
những lúc buồn ngủ mà báo cáo ốm, ngại vác gạo mới đi họp văn nghệ.
Vẫn còn những cái tiểu khí, "tự ái vặt của tạch tạch xè" như anh Lương
nhận xét. Bao giờ tôi mới thành một người như anh Lương hay anh Thủ
nhỉ?

.............................

Sử đã được đề bạt tiểu đội phó, rồi tiểu đội trưởng. Mặt trận bộ khen

thưởng một lần. Trong đợt công tác này, Sử được giao cả công tác mật mã.
Hiệu thính viên kiêm mật mã là trường hợp rất đặc biệt. Sử nhận túi tài liệu
mà sung sướng đỏ mặt. Suốt hai tháng ở Pà Thạc, Sử không vào đồn lần
nào, nhưng vẫn là cánh tay phải tin cậy của Lương.

Bỗng đâu lại xảy ra vụ vất đài chạy tháo quân. Sử giận mình, hối hận,

nghĩ lan man đâm mất ngủ. Sức khỏe xuống dần. Đến nay Sử bắt đầu ngây
ngấy sốt. Trong cơn thử lửa này, cần phải dồn ý chí lại thành một quyết tâm
chắc như cái đinh đóng vào óc, bắt sức thân thể phải bùng lên gấp năm gấp
mười lần mức thường để làm nên những việc thần kỳ. Khổ làm sao, nỗi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.