TRƯỚC GIỜ NỔ SÚNG - Trang 221

Mè há mồm định mắng hai vợ chồng bỏ con khóc đứt hơi. Thấy chai

sữa trên tay Chum, mè ngây người một loáng, rồi lu loa kêu làng nước.
Chum xám mặt, cố bịt miệng mè. Mè càng hét tướng, réo bản mường đến
bắt thằng rể bị phỉ bạ ám hóa điên, nó giết vợ giết con, nó bóp cổ mè đây
này, nó lấy chai sữa... Chum đóng cửa buồng đánh sầm, rút con dao lưng
vung trước cổ mình, long mắt đỏ khé:

- Kêu nữa, tôi cắt cổ tôi chết ngay!

Mè còn muốn gào, nhưng cứng hàm không gào được. Cái bìu trên cổ

nẩy bần bật. Mè sợ quá. Chum chỉ im nghe chửi, chứ không giở quẻ thế này
bao giờ. Lần đầu tiên mè hãi con rể. Chum lắng tai nghe ngóng. Cũng may,
hàng xóm quen tính mè hay tru tréo nên không ai đến. Chum băm băm mũi
dao, gầm thật khẽ:

- Người ta cứu mẹ cứu con, cứu cả làng nước. Bây giờ người ta ốm

liệt giường gần chết...

- Người ta nào?

- Ông thầy cúng hôm nọ đỡ đẻ ấy. Cái mồm bà quạc to quá, lấp cả con

mắt. Ông ta ốm, hiểu chưa?

- Hử, mày bảo sao?

Chum nói toạc cả cho mẹ vợ biết.

Mè Xỉ nguôi giận, hết sợ. Mè hiểu theo lối riêng của mè, nghĩa là ông

thầy cúng này theo Itxala nên phải lang thang như các ông thầy tu câm ma
thản. Mè chịu ơn sâu ông ta đỡ đẻ cho con, là đi một lẽ. Mè quen kính
trọng các ông thầy cúng không kém các vị sư, để được lòng cả Thần Phật
lẫn ma quỷ cho nó chắc chân đôi đường, là hai lẽ. Còn cái sự ông ta theo
Itxala thì quý hóa quá nữa, rõ ra ông là người đạo đức, yêu dân, ghét Pháp,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.