TRƯỚC GIỜ NỔ SÚNG - Trang 25

Hôm mới về đây, anh va chạm một lần với Lương về việc phân công.

Cái bộ ba Lương, Đại, Cống lúc nào cũng ăn ý nhau nói rập một giọng. Họ
không muốn cho anh vào đồn nhiều, sợ nguy hiểm. Họ đẩy anh sang công
tác dân vận. Họ nuông anh như đứa trẻ khó tính. Hình như lúc nào họ cũng
nháy nhau sau lưng anh: "Coi chừng, Văn Thon hay liều, hay tự ái đấy!".
Đến nay, anh chàng Đại kia mới nói toạc ra rằng anh sợ địch. Hai năm rõ
mười rồi: Họ không tin anh. Họ vẫn coi thường người Lào, coi thường
Itxala!

Một mẩu đá vôi nữa vỡ dưới mũi giày vải chiến lợi phẩm, bốc khói

trắng như quả lựu đạn nổ. Lích ngồi gác trước cửa hang quay đầu nhìn Văn
Thon.

- Lích ạ, xong chuyến này mình không đi với bộ đội Việt nữa.

- Anh nói sao?

- Vằn cọp nằm ngoài da, vằn người nằm trong bụng.

Lích đang khâu lại cái bùa giữ mạng đeo cổ. Anh ngừng tay, phủi bụi

vôi trên mái tóc xoắn tít như phoi bào:

- Hoại! Cái gì vằn cọp, vằn người?

- Cậu thích đi với bộ đội Việt không?

Lích giương đôi mắt lồi, không hiểu ý Văn Thon. Lích là người thiểu

số Laven, nói tiếng Lào hơi cứng, thuộc rừng như lòng bàn tay. Anh hay
ngồi khâu vá với bác Cống, tỉ mẩn kể chuyện người Laven đánh Pháp hai
mươi sáu năm tròn. Ông Kẹo bị Pháp bắt mổ bụng mà không thấy có ruột.
Cụ Cômmađam cho chữ hiện trên da, dân chép lấy mà học. "Dân Laven
chúng tôi cứng như núi, như núi đá bác ạ!". Bác Cống rủ rỉ: "Phải phải.
Người Lào lùm(1)cũng thế. Người Việt cũng thế". Lích rất thú cái đội này,
vui mà thân nhau như bà con. Khi ở làng, Lích với người làng là một. Rời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.