đàn trâu mộng bám nhau kéo xe quạt sồn sột diễu qua. Rồi tiếp đến bầy
ngựa thồ lùn tè, mỗi con cõng hai bao tải trĩu lưng... Gạo! Rất nhiều gạo
kìn kìn đổ về mặt trận bộ, như những dòng thác trắng chảy ngầm dưới lá
xanh, từ các làng tuôn về đây. Vẫn chưa đủ.
Tuyên quay lại gọi tham mưu trưởng Đặng đang nằm trên cái võng
treo giữa hai cột lán, tờ báo che lấp nửa người:
- Này Đặng, thiếu gạo to đấy. Dậy!
Đặng buông tờ báo, ngáp dài:
- Các ông nói tiếng Lào, tôi hiểu gì mà bàn góp... Gạo thiếu thế nào?
- Ban cung cấp không báo cáo với cậu à?
- Báo gì, có mà báo hại báo đời. Chỉ thấy mặt ông cung cấp nhăn như
bị. Lần này hết khoe tài cơm áo gạo tiền nhé. Cứ nói đến "tham mưu chỉ
đạo hậu cần" là cu cậu lu loa kêu bị động!
Tuyên cau mày, máy môi định nói gì, lại thôi. Thông Phun mỉm cười
kín đáo. Anh không nói tiếng Việt, nhưng nghe hiểu cả, đọc cũng thạo.
Đặng mới ở Việt Nam lên, đã hai lần cãi giằng co với Tuyên trước mặt anh
vì ngỡ rằng anh không biết tiếng Việt. Đồng chí mật mã lẳng lặng đến cạnh
bàn, trao cho Thông Phun hai mảnh giấy. Anh đọc lướt qua mảnh đầu, trên
mặt thoáng một nét buồn:
- Đội trinh sát chúng tôi lại hy sinh hai người. Vào đồn vấp mìn. Một
trung đội trưởng bị thương nặng, e khó sống.
Tuyên gõ gõ ngón tay trên bàn. Anh biết Thông Phun đau đớn lắm.
Lần thứ ba rồi, đội trinh sát Itxala mất người. Họ gan góc, bình tĩnh, nhưng
thiếu kỹ thuật vào đồn. Đội trưởng Văn Thon đi với đội chuẩn chiến 3 của