TRƯỚC GIỜ NỔ SÚNG - Trang 66

mệt...

- Đúng, phải đánh nhanh. Phải rồi!

Tuyên vơ bút chì, phác vội một con toán. Anh tươi hẳn lên:

- Đánh nhanh sẽ giải quyết được vấn đề gạo. Anh nói đúng. Có lẽ ta

chỉ giữ trung đoàn lại đây hai ngày là đủ. Anh ở nhà chạy gạo, tôi đi hỏa
tốc đón bộ đội cách đây năm ngày đường để nắm tình hình đơn vị, tổ chức
học tập các chính sách luôn dọc đường, bàn luôn kế hoạch đánh Pà Thạc
với cán bộ. Về đến đây là mọi việc đã xong một nửa. Vừa gặp đội CC3,
nghiên cứu báo cáo số 5, phổ biến kế hoạch trong hai ngày, cho xuất quân
luôn. Được không?

- Bộ đội hành quân hàng tháng trời, chỉ nghỉ hai hôm.

- Không sao đâu. Bảo đảm không mất sức. Đánh xong anh cho một

chầu khao quân nhé!

Thông Phun cười lặng lẽ, gật đầu: "Khao chứ!". Thông cảm nhau, làm

việc thật là dễ. Ba năm nay công tác chung một mặt trận với Tuyên, anh
quý Tuyên như bạn thân, như em ruột. Anh ngại nhất cái nghi ngờ để bụng,
giữ miệng với nhau. Mà Tuyên thì bụng để ngoài da, không đồng ý cứ nói
toạc ra ngay, thấy sai sót là phê bình thẳng cánh. Đôi lúc anh muốn rủ
Tuyên buộc chỉ cổ tay kết làm xiều (3)với nhau, rồi lại thôi. Làm thế nó có
vẻ phong kiến. Cái áo nâu với cái phạ xà lùng Tuyên đang mặc, chính là
của anh cho. Anh nói giễu: "Ra ngoài nhân dân gọi là phù coong, về nhà bộ
đội gọi là nai phôn, mà áo quần cứ như lá chuối khô, không trông được...
Con gái Lào để ý anh lắm đấy". Tuyên cười, nhận bộ áo quần. Anh cũng
thấy mình lúi xùi quá thật.

-----

(3) Bạn rất thân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.