TRƯỚC GIỜ NỔ SÚNG - Trang 94

Vết thương đã liền da. Chỉ mười hôm nữa Khiêm sẽ về đơn vị. Một

buổi trưa Soan đi tiêm thuốc, sờ thấy trong túi dết một mẩu giấy không ký
tên:

"Tôi vụng lắm, không biết nói sao cho phải. Tôi yêu Soan lắm, muốn

xây dựng với Soan, bao giờ cũng được. Soan không đồng ý thì tôi buồn
lắm, vì tôi yêu Soan lắm, Soan trả lời tôi nhé.".

Soan run tay, phải nhờ chị y tá trưởng tiêm hộ. Soan đi thẳng đến lán

của Khiêm. Lán vắng quá, chỉ có một mình Khiêm ngồi viết gì trong góc.
Soan đứng ngẩn người cạnh cửa, rồi quay ra rừng như người mất hồn. Soan
đứng dựa gốc cây, xé lá vụn rơi dồn thành đống, một đàn ong bay vo vo
trong đầu.

Tiếng lá khô sột soạt đến gần, dừng lại. Soan cúi mặt, tim đập như

trống báo động máy bay, đất sụt dưới chân. Ai cầm tay Soan thủ thỉ rất lâu,
vuốt tóc Soan. Người Soan nóng rồi lạnh từng cơn. Cả một rừng chim nổi
lên hót ghẹo chung quanh, một giọt nắng đùa dai nhảy mãi trên mũi Soan,
bắt Soan phải ngẩng lên bằng được.

Trời xế chiều, Soan và Khiêm chúi đầu vào cái tổ chim rơi, cãi nhau

rất hăng. Bốn con chim tí xíu ngoác mỏ, rung tít cái đầu tròn đòi mẹ bón.
Đôi bên đồng ý mang về nuôi. Soan tính cho ăn cơm nó mới hiền, mới
ngoan. Khiêm cứ nhất định phải cho ăn cào cào, sâu róm nó mới khỏe.
Soan dỗi, trèo lên cây đặt tổ chim vào chỗ cũ. Soan nhảy xuống, vì trượt
chân mới ngã vào lòng người yêu, chứ Soan không cố ý...

Câu chuyện đến đây tưởng đã đầu xuôi đuôi lọt, hay đâu lại gặp trắc

trở. Bệnh xá ít thương binh. Soan được điều về mặt trận bộ, công việc ngập
đầu, còn Khiêm ở bệnh xá như nằm trên bàn chông. Đồng chí bệnh binh
mới về nằm cạnh Khiêm lại là tay ít ưa phụ nữ. Đồng chí thường triết lý
khề khà:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.