TRƯỚC GIỜ NỔ SÚNG - Trang 98

chung quanh đôi mắt lồi. Anh tìm dấu vạc trên cây. Vấp sợi dây rừng, anh
ngã sấp. Hàng trăm mũi dùi lửa từ bụng xói lên óc. Anh mê đi một lúc.

Tiếng xì xồ đâu đây, gần lắm. Bên phải, bên trái đằng sau, giày đinh

giẫm cành khô rôm rốp. Địch giăng hàng đi lùng như săn nai. Lích cắn môi
chảy máu. Lích không phải con nai. Lích rút hai quả lựu đạn trong cái túi
gai dệt xanh đỏ, đặt bên tay. Tiếng chân vẫn nguyên chỗ cũ. Chúng nó
không biết xem dấu chân như Lích, chỉ tìm hú họa.

Bàn tay Lích sờ cái bùa giữ mạng đeo cổ. Trên người Lích nó là quý

nhất. Một tượng Phật chạm bằng ngà voi, một mẩu nanh lợn lòi, ba bốn cái
đầu đạn đồng tháo ở những viên bắn không nổ, tất cả khâu trong cái túi dài,
xin ông sư phù phép rồi mới đeo. Ba năm đánh giặc, Lích không bị thương
chính nhờ cái cà thả ấy giữ mạng. Nay nó hết thiêng rồi. Tại Lích vô ý, để
nó uế tạp lúc nào không rõ. Lích tháo bùa, rướn người, cố treo nó lên cành
cây thấp. Đằng sau, bọn địch léo xéo:

- Có dấu máu đây! Coi chừng mìn!

Rừng từ từ xoay tròn. Chóng mặt quá.

Tiếng túc chinh rõ dần, cả tiếng trống bập bùng...

Làng Lích mở hội đưa người đi cứu nước. Lích cầm giáo nhảy chung

quanh cây hoa trắng lốp những bó xơ tre. Bùng búng bung, rình rịch rình!
Lích phóng mũi giáo vào con trâu cúng, xuyên đúng sườn ba. Con trâu lồng
lên rồi quỵ. Tiếng reo sau lưng Lích: "Anh Lích đâm giỏi nhất". Lích đỡ cái
cần hút rượu trong bàn tay mềm, lại nghe: "Anh Lích đâm Pháp chết nhiều,
em thưởng". Đêm ấy Lích chỉ uống một sừng trâu rượu. Lích cầm cái sáo
khui đuổi theo cô gái chạy giữa rẫy lúa. Tiếng cười ngặt nghẽo lấp tiếng
sáo.

- Nó đây! Nhanh lên!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.