TRƯỚC NGÀY EM ĐẾN - Trang 114

mất hút vào một gian phòng trống rỗng. Tôi nghe thấy nó dội lại vào cánh
cửa khu nhà phụ.

Tôi định gọi cho bà Traynor thì cánh cửa sau bật mở, Nathan bước vào,

người ông bọc trong lớp lớp áo quần dày sụ, chiếc khăn len và cái mũ hầu
như bịt kín cả đầu ông. Ông mang theo một luồng gió lạnh ngắt và một cơn
mưa tuyết nhỏ.

“Chào,” ông nói, rũ tuyết ra khỏi giày và đóng sầm cánh cửa lại sau

lưng.

Cảm giác như căn nhà đột ngột bừng tỉnh sau cơn mộng mị.

“Ôi ơn Chúa ông tới rồi,” tôi nói. “Anh ấy không khỏe. Anh ấy đã ngủ

gần hết cả buổi sáng mà hầu như chẳng uống gì. Tôi không biết phải làm gì
nữa.”

Nathan trút vội áo khoác. “Phải đi bộ cả đoạn đường tới đây. Xe buýt

ngừng chạy cả.”

Tôi đi pha trà cho ông, khi ông vào kiểm tra Will.

“Cậu ấy nóng rẫy,” ông nói. “Cậu ấy thế này lâu chưa?”

“Cả buổi sáng. Tôi đã nghĩ anh ấy sốt, nhưng anh ấy nói chỉ muốn ngủ

thôi.”

“Chúa ơi. Cả buổi sáng? Cô không biết cậu ấy không thể tự điều hòa

nhiệt độ bản thân sao?” Ông lướt qua tôi, bắt đầu sục sạo khắp tủ thuốc.
“Kháng sinh.

Loại mạnh.” Ông giơ một cái lọ lên, dốc một viên vào cái cối rồi dùng

chày nghiền nát với vẻ giận dữ.

Tôi tiến lại phía sau ông. “Tôi đã cho anh ấy một viên paracetamol.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.