TRƯỚC NGÀY EM ĐẾN - Trang 115

“Thế thì khác gì cho cậu ấy ăn kẹo trái cây.”

“Tôi không biết gì cả. Có ai nói cho đâu. Tôi đã mặc ấm cho anh ấy.”

“Nó ở ngay trong tập tài liệu chết tiệt đó thôi. Nghe này, Will không đổ

mồ hôi giống chúng ta đâu. Thực tế từ khi bị tai nạn tới giờ cậu ấy không
hề đổ mồ hôi nữa. Điều đó có nghĩa nếu hơi bị lạnh, đồng hồ nhiệt độ của
cậu ấy hoạt động không chuẩn nữa. Đi lấy cái quạt lại đây. Chúng ta sẽ đưa
nó vào đó cho tới khi cậu ấy mát xuống. Một cái khăn tắm nữa, để đặt dưới
gáy cậu ấy. Chừng nào tuyết chưa ngừng rơi thì chúng ta không thể đưa cậu
ấy đi khám được. Gã bác sĩ phải gió ấy. Sáng mai thì họ liệu liệu mà lo vụ
này.”

Tôi chưa bao giờ thấy Nathan tức giận tới vậy. Ông thậm chí không còn

nói chuyện trực tiếp với tôi nữa.

Tôi chạy đi lấy cái quạt.

Gần bốn mươi phút sau nhiệt độ của Will mới trở về mức chấp nhận

được.

Trong khi chúng tôi chờ đợi thuốc giảm sốt cực mạnh phát huy tác

dụng, tôi đặt một chiếc khăn lên trán anh và một chiếc khác quanh cổ đúng
như Nathan hướng dẫn. Chúng tôi cởi áo cho anh, đắp ngang ngực anh một
tấm chăn cotton dễ chịu và để quạt thổi qua nó. Không bị che khuất bởi ống
tay áo, những vết sẹo trên cánh tay anh lộ ra rõ rệt. Tất cả chúng tôi vờ như
tôi chẳng nhìn thấy chúng.

Will hầu như im lặng khi chịu đựng tất cả sự chăm sóc, chỉ trả lời có

hoặc không trước những câu hỏi của Nathan, nói yếu tới mức tôi không
chắc anh có biết mình đang nói gì không. Giờ đây khi nhìn anh trong ánh
sáng, tôi nhận ra anh quả là đang ốm nặng và cảm thấy thật tệ khi không
phát hiện ra điều đó. Tôi cứ nói xin lỗi mãi cho tới khi Nathan bảo tôi rằng
ông nghe đến bực mình rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.