TRƯỚC NGÀY EM ĐẾN - Trang 117

Tôi ở lại trong phòng Will sau khi Nathan đi. Quá sợ hãi không dám ở

đâu khác. Trong góc phòng có một chiếc ghế bành da cũ với một ngọn đèn
đọc sách, có lẽ đã có từ cuộc đời trước đây của Will, và tôi cuộn người trên
đó với một tập truyện ngắn lôi xuống từ giá sách.

Căn phòng này cho cảm giác bình yên lạ thường. Qua khe hở của rèm

cửa, tôi có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài, phủ một màn trắng xóa, ngưng
đọng mà tuyệt đẹp. Trong phòng rất ấm và tĩnh lặng, chỉ có tiếng rì rầm kỳ
lạ của lò sưởi trung tâm ngắt quãng những ý nghĩ của tôi. Tôi đọc, thỉnh
thoảng liếc lên kiểm tra thì thấy Will vẫn ngủ yên, khi đó tôi chợt nhận ra
chưa có lúc nào trong đời mình, tôi chỉ ngồi trong lặng im, không làm gì cả
như lúc này. Trong một ngôi nhà như nhà tôi thì con cái lớn lên không quen
nổi với sự yên tĩnh, bởi liên tu bất tận là tiếng máy hút bụi ầm ĩ, tiếng ti-vi
om sòm, tiếng hò hét. Trong những lúc hiếm hoi tắt ti-vi, bố tôi sẽ bật
những bản thu âm cũ của Elvis và mở tiếng to hết cỡ. Ở quán cà-phê thì lúc
nào cũng rì rầm tiếng chuyện trò.

Ở đây tôi có thể nghe được những suy tư của mình. Tôi hầu như còn

nghe được cả tiếng tim đập. Tôi nhận ra, ngạc nhiên làm sao, tôi rất thích
nơi này.

Tới năm giờ, điện thoại di động của tôi báo hiệu có tin nhắn. Will rục

rịch, tôi bò ra khỏi ghế, lo sợ mình không kịp tới cái điện thoại trước khi nó
quấy rầy anh.

Không có tàu. Có khả năng nào cô ngủ lại qua đêm được không?

Nathan khôn thể ngủ lại. Camilla Traynor.

Tôi không nghĩ ngợi gì đã nhắn trả lời.

Không sao ạ.

Tôi gọi cho bố mẹ để nói với họ rằng tôi sẽ ngủ lại. Mẹ tôi nghe chừng

nhẹ nhõm. Khi tôi bảo với mẹ là tôi sẽ được trả tiền để ngủ lại, giọng mẹ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.