TRƯỚC NGÀY EM ĐẾN - Trang 145

những động chạm có thể nói là không mang hơi ấm con người của Nathan
và vị bác sĩ.

Hành động cạo râu cho Will này quả là thân mật kỳ lạ. Khi tiếp tục cạo,

tôi sực nhận ra rằng lúc trước tôi đã nghĩ chiếc xe lăn sẽ là rào chắn; rằng
tình trạng tàn phế của anh sẽ ngăn chặn mọi mặt cảm xúc lẻn vào. Lạ lùng
thay, mọi chuyện không diễn ra như thế. Không thể nào ở bên một người
sát thế này, cảm nhận làn da họ căng lên dưới móng tay mình, hít vào luồng
hơi thở của họ, với gương mặt họ cách mặt bạn chỉ dăm phân, mà không có
chút cảm giác mất cân bằng. Tới lúc chạm vào tai kia của anh, tôi bắt đầu
cảm thấy kỳ cục, như thể tôi đã vượt quá một điểm mốc vô hình.

Có thể Will cảm nhận được những thay đổi vi tế ở áp lực tôi đè lên da

anh, có thể chỉ là anh thấy hòa hợp hơn với cảm giác có người ở gần mình.
Nhưng đúng lúc đó anh mở mắt ra, và tôi thấy đôi mắt ấy nhìn vào mắt tôi.

Có một khoảng ngắn ngập ngừng, rồi anh nói với nét mặt bình thản,

“Làm ơn đừng nói với tôi là cô đã cạo mất lông mày của tôi đấy nhé.”

“Chỉ mới một bên thôi,” tôi nói. Tôi rửa lưỡi dao, hy vọng màu đỏ đã

phai trên má tôi khi tôi quay lại. “Được rồi,” cuối cùng tôi nói. “Anh thấy
đủ chưa?

Chốc nữa Nathan không qua đây sao?”

“Tóc tôi thì sao?” anh nói.

“Anh thực sự muốn tôi cắt tóc cho à?”

“Có lẽ cô cũng muốn mà.”

“Tôi cứ nghĩ anh không tin tưởng tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.