TRƯỚC NGÀY EM ĐẾN - Trang 15

180 bước chân từ bến xe buýt. “Ông ấy đưa con ba tháng lương.”

Hôm nay cũng bắt đầu như bao ngày khác. Ai ai tôi biết cũng đều chẳng

ưa gì sáng thứ Hai, nhưng với tôi thì không thành vấn đề. Tôi luôn thích
đến quán Bánh Bơ thật sớm, đỏ lửa đun bình trà to đùng để trong góc, bưng
mấy thùng đựng sữa và bánh mì từ sân sau vào trong, và trò chuyện với
Frank trong lúc chúng tôi chuẩn bị mở cửa tiệm.

Tôi thích hơi ấm nồng hương thịt xông khói của quán cà-phê, luồng khí

lạnh khẽ ùa vào khi cửa mở ra khép lại, tiếng trò chuyện rì rầm, và khi
không gian yên lặng thì có tiếng cái đài của Frank một mình ngân nga nho
nhỏ trong góc.

Cái quán này không phải một nơi thời thượng - tường vẫn dán tranh

phong cảnh tòa lâu đài trên đồi, mặt bàn vẫn đóng phoóc-mi-ca, thực đơn
chẳng thay đổi gì kể từ ngày tôi vào làm, ngoài vài thay đổi ở mục lựa chọn
thanh sô-cô-la và mục bánh sô-cô-la và bánh xốp ăn kèm với bánh kem.

Nhưng điều quan trọng nhất là tôi rất yêu mến khách. Tôi thích Kev và

Angelo, thợ sửa ống nước, hầu như sáng nào cũng đến và trêu chọc Frank
rằng không biết người ông lấy ở đâu ra lắm thịt thế. Tôi thích Quý bà Bồ
công anh, biệt danh đặt cho mái tóc trắng lạ kỳ của bà cụ, sáng thứ Hai cho
tới sáng thứ

Năm nào cụ cũng ăn một trái trứng và khoai tây chiên, ngồi đọc báo

miễn phí của tiệm, và uống một mạch hai tách trà. Tôi luôn cố trò chuyện
với cụ. Tôi ngờ đó là cuộc trò chuyện duy nhất trong suốt ngày dài của cụ.

Tôi thích khách du lịch, những người dừng chân trên hành trình lên

xuống tòa lâu đài, thích lũ học trò ồn ào chí chóe ghé qua sau buổi tan
trường, thích khách quen từ công sở dọc con đường, thích hai cô thợ làm
đầu Nina và Cherie biết số ca-lo của từng món mà Bánh Bơ đưa ra. Ngay
cả những vị khách khó tính nhất, như cô nàng tóc đỏ chủ quán đồ chơi tuần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.