TRƯỚC NGÀY EM ĐẾN - Trang 16

nào cũng cự cãi chuyện tiền thừa ít nhất một lần, cũng không khiến tôi
phiền lòng.

Tôi quan sát những tình yêu chớm nở rồi tàn bên những chiếc bàn ở đó,

lũ trẻ chuyền qua đổi lại giữa những cặp đôi đã ly hôn, cảm giác được giải
thoát dù trong lòng vẫn thấy có lỗi của những ông bố bà mẹ lười nấu ăn, và
niềm vui sướng âm thầm của những người sống bằng tiền trợ cấp bên bữa
điểm tâm toàn đồ chiên. Bao nhiêu kiểu người ghé qua đây, hầu hết đều
chia sẻ vài lời với tôi, pha hài hoặc bình luận qua những tách trà nghi ngút
khói. Bố luôn nói ông chẳng tài nào biết được lần tiếp theo tôi sẽ nói cái gì,
nhưng trong quán cà phê thì chuyện đó đâu thành vấn đề.

Frank quý tôi. Tính ông trầm lặng, thế nên ông bảo có tôi ở đó làm cho

quán sôi động hẳn lên. Công việc này hơi giống phục vụ quán bar, nhưng
không có tiếng cãi lộn ầm ĩ của những kẻ say.

Thế rồi buổi chiều hôm đó, sau khi bữa trưa bận rộn kết thúc, khi quán

ăn vắng lặng trong chốc lát, Frank lau tay vào tạp dề, rồi bước từ sau lò
sưởi tới quay tấm bảng nhỏ có đề chữ Đóng cửa ngoảnh mặt ra đường.

“Nào nào, Frank, cháu bảo với chú rồi mà. Giờ làm thêm không tính

vào lương tối thiểu đâu.” Nói theo cách của bố tôi thì Frank lạ lùng như
một con linh dương đầu bò. Tôi ngước nhìn lên.

Ông không mỉm cười.

“Ôi. Cháu lại cho muối vào hũ đường phải không ạ?”

Ông vặn vẹo chiếc khăn mù-soa giữa hai bàn tay, trông ông bối rối hơn

bao giờ hết. Trong một thoáng tôi tự hỏi không biết có phải có vị khách nào
phàn nàn về tôi. Thế rồi ông bảo tôi ngồi xuống.

“Xin lỗi, Louisa,” ông nói tiếp. “Nhưng chú sắp trở lại Úc. Sức khỏe bố

chú không tốt lắm, mà có vẻ như tòa lâu đài cũng đang bắt đầu những ngày

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.