TRƯỚC NGÀY EM ĐẾN - Trang 156

đường mà tự nhiên lựa chọn để làm nổi bật từng mảnh khác nhau để tôn lên
vẻ hoàn mỹ nhất của khu vườn.

Đã có những thời gian - những thời gian khi hôn nhân của tôi dường

như nặng nề hơn tôi tưởng - khu vườn đã là nơi nương náu, những thời gian
khi khu vườn trở thành niềm vui.

Cũng có những lúc khu vườn này, nói một cách chân thực, là một nỗi

đau trong tôi. Chẳng có gì có thể tuyệt vọng hơn khi trồng một bờ giậu mới
mà phải thấy nó không tốt tươi nổi, hay khi nhìn một hàng tỏi tây tuyệt đẹp
bị đám côn trùng phá nát sau một đêm. Nhưng ngay cả khi tôi than thở về
thời gian và công sức bỏ ra để chăm sóc vườn, về những khớp xương chống
đối lại buổi chiều dài nhổ cỏ, hay về những chiếc móng tay chẳng bao giờ
thật sự sạch sẽ, tôi vẫn yêu nó. Tôi yêu cảm giác thảnh thơi trong cơ thể khi
ở ngoài trời, hương vị của khu vườn, cảm giác chạm vào đất dưới ngón tay
tôi, niềm vui sướng khi nhìn thấy cây cỏ sinh động, tươi sáng, rạng rỡ với
vẻ đẹp viên mãn nhất thời của chính chúng.

Sau tai nạn của Will suốt một năm tôi không làm vườn. Đó không chỉ là

vấn đề thời gian, mặc cho những giờ dài không dứt trong bệnh viện, những
lúc lái xe chạy tới chạy lui, và những cuộc hội chẩn - ôi Chúa ơi, những
cuộc hội chẩn - đã ngốn mất bao nhiêu thời gian. Tôi phải nghỉ việc sáu
tháng vì hoàn cảnh đặc biệt và chừng đó vẫn còn là chưa đủ.

Mà đó là bởi đột nhiên tôi không còn tìm được ý nghĩa trong việc làm

vườn.

Tôi thuê một người làm vườn đến chăm sóc cho khu vườn gọn gàng và

tôi không nghĩ tôi đã dành cho khu vườn nhiều hơn những cái nhìn thoáng
qua trong suốt gần một năm.

Chỉ đến khi đưa Will về nhà, khi khu nhà phụ đã được chỉnh sửa thích

hợp, tôi mới lại tìm ra ý nghĩa của việc làm đẹp khu vườn. Tôi cần phải cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.