TRƯỚC NGÀY EM ĐẾN - Trang 157

con trai tôi một cái gì đó để ngắm nhìn. Tôi cần phải âm thầm nói với nó
rằng mọi thứ có thể thay đổi, sinh trưởng hay lụi tàn, nhưng cuộc đời vẫn
tiếp tục. Rằng tất cả chúng ta đều chỉ là một phần của vòng đời chung, của
tạo hóa mà chỉ có ý Chúa mới hiểu được. Tôi không thể nói bằng lời với
con điều đó, dĩ nhiên rồi - trước nay Will và tôi chưa bao giờ nói chuyện
nhiều với nhau - nhưng tôi muốn chỉ cho nó thấy. Một lời hứa hẹn thầm
lặng, cứ cho là thế, rằng có một viễn cảnh lớn lao hơn, một tương lai tươi
sáng hơn.

Steven đang đẩy củi vào lò sưởi. Ông khéo léo gạt những thanh củi cháy

dở bằng que cời, hất những tàn lửa lấp lánh bay lên ống khói rồi bó một
khúc gỗ mới vào giữa lò. Ông đứng lùi lại - ông luôn làm thế - để ngắm
nhìn ngọn lửa đang cháy với sự mãn nguyện âm thầm, rồi quẹt hai bàn tay
vào chiếc quần nhung. Ông quay lại khi tôi bước vào phòng. Tôi mang cho
ông một ly nước.

“Cảm ơn em. George xuống chưa?”

“Chắc là chưa.”

“Nó đang làm gì vậy?”

“Xem ti-vi trên lầu. Nó không muốn nói chuyện. Em cũng không hỏi.”

“Nó sẽ khỏe lên thôi. Chắc đang mệt sau chuyến bay dài.”

“Em hy vọng là vậy, Steven. Nó không hạnh phúc lắm khi ở nhà thời

điểm này.”

Hai chúng tôi đứng lặng lẽ nhìn lò lửa. Xung quanh chúng tôi, căn

phòng u tối và tĩnh mịch, khung kính cửa sổ rung lạch cạch khe khẽ khi
mưa gió thổi tạt vào.

“Thật là một buổi tối rét mướt.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.