TRƯỚC NGÀY EM ĐẾN - Trang 29

chuyện phải cố khoác lên mình dáng dấp truyền thống. Tôi mi nhon, tóc
đen, và theo bố tôi thì tôi có khuôn mặt tiểu yêu. Không phải giống như
trong “nữ yêu xinh đẹp”. Tôi ưa nhìn, nhưng tôi không nghĩ có ai lại bảo tôi
là xinh đẹp. Tôi không có vẻ duyên dáng yêu kiều. Patrick khen tôi tuyệt
đẹp mỗi khi anh muốn làm tình, nhưng anh là kiểu người khá dễ hiểu như
thế. Chúng tôi quen nhau đã gần bảy năm.

Tôi hai mươi sáu tuổi, tôi không thực sự hiểu rõ về cuộc đời mình. Tôi

nghĩ rồi đây mình sẽ cưới Patrick, sinh ra mấy đứa con, sống cách nơi tôi ở
suốt từ nhỏ tới giờ chỉ vài con phố. Ngoài chuyện ăn mặc hơi kỳ lạ và có
chiều cao hơi khiêm tốn, không có gì nhiều phân biệt tôi với bất kỳ cô gái
nào lướt qua trên phố. Có lẽ chẳng ai ngoái lại nhìn tôi lần nữa. Một cô gái
bình thường, sống một cuộc sống bình thường. Điều đó thực sự rất phù hợp
với tôi.

“Đi phỏng vấn thì con phải mặc vest chứ,” mẹ tôi khăng khăng. “Bây

giờ ai cũng ăn mặc thoải mái quá thể.”

“Bởi vì mặc đồ sọc tăm sẽ hết sức cần thiết nếu con phải bón cơm cho

một cụ già.”

“Đừng có tinh tướng.”

“Con không đủ tiền mua vest. Nếu con không nhận được việc đó thì

sao?”

“Con có thể mặc đồ của mẹ, mẹ sẽ ủi cái áo choàng dễ coi cho con, và ít

nhất một lần này thôi, đừng có buộc tóc bằng những thứ kiểu...” bà chỉ nên
mái tóc tôi, nó thường được buộc hai bên bằng hai cái nơ sẫm màu “...
Công chúa Leia như thế. Thử cố trông như người bình thường một chút đi.”

Tôi biết tốt nhất là không nên tranh luận với mẹ. Và tôi biết chắc bố đã

được phím trước là không được bình luận gì về quần áo của tôi khi tôi bước
ra khỏi nhà, về dáng đi kỳ cục của tôi trong chiếc váy quá chật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.