TRƯỚC NGÀY EM ĐẾN - Trang 451

anh, xa lánh và nhợt nhạt giữa sân bay náo nhiệt, tôi lại tự hỏi có phải mình
đã sai lầm. Đột nhiên tôi hoảng sợ. Anh lại ốm thì sao? Sẽ thế nào nếu anh
ghét từng phút trong cả hành trình, như hôm đi xem đua ngựa? Sẽ thế nào
nếu tôi đã nhầm về toàn bộ tình huống này, và cái Will cần không phải là
một chuyến đi anh dũng, mà là mười ngày nằm ở nhà trên giường của chính
anh?

Nhưng chúng tôi không có mười ngày nào nữa cả. Vấn đề là ở đó. Đây

là cơ hội duy nhất của tôi.

“Họ đang gọi tới chuyến bay của chúng ta,” Nathan nói khi quay lại từ

khu bán đồ miễn thuế. Ông nhìn tôi, nhướng mày, và tôi hít một hơi thật
sâu.

“Được rồi,” tôi đáp. “Đi thôi.”

Ngoại trừ việc phải ngồi mười hai tiếng trên máy bay, bản thân chuyến

bay không phải là một thách thức như tôi đã e sợ. Nathan chứng tỏ bản thân
hết sức khéo léo khi thay đồ cho Will dưới một tấm chăn. Tiếp viên chuyến
bay rất quan tâm và kín đáo, và rất cẩn thận với chiếc xe. Như đã hứa, họ
cho Will lên đầu tiên, chuyển anh vào chỗ ngồi mà không gây bầm dập và
ổn định giữa hai chúng tôi.

Trong vòng một tiếng bay tôi nhận ra rằng thật kỳ lạ là khi ở trên mây

trời, với điều kiện ghế ngồi của Will được ngả ra sau và anh được chèn cẩn
thận để ngồi vững, anh chẳng khác gì mọi người trong khoang. Ngồi lỳ
trước một màn hình, không đi đâu và chẳng làm gì, trên độ cao hơn mười
nghìn mét, chẳng có gì nhiều phân tách anh với những hành khách khác.
Anh ăn và xem phim, phần lớn thời gian dành cho ngủ.

Nathan và tôi lén mỉm cười với nhau và cố tỏ vẻ như thể chuyện này ổn

thỏa, tốt đẹp cả. Tôi nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, ý nghĩ của tôi náo động
như những đám mây dưới kia, nhưng tôi vẫn chưa dám nghĩ tới sự thật rằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.