TRƯỚC NGÀY EM ĐẾN - Trang 453

Không gian thoảng màu sương khói và vị cay nồng, mặt trời chói chang tới
nỗi tôi phải nheo mắt trước ánh nắng sáng lòa.

Trong trạng thái mệt mỏi lúc này, khung cảnh ấy chẳng khác gì có ai

đánh thức tôi bằng những trang tạp chí lộng lẫy.

Nhưng dù tâm trí tôi xao động với cảnh trí xa lạ, tôi vẫn liên tục quay lại

nhìn Will, nhìn gương mặt xanh xao yếu ớt của anh, nhìn cách đầu anh rụt
sâu đến lạ lùng vào giữa hai vai. Rồi xe chúng tôi rẽ vào con ngõ rợp bóng
dừa, dừng lại bên ngoài một tòa nhà thấp và người tài xế đã xuống xe dỡ đồ
cho chúng tôi.

Chúng tôi từ chối lời mời uống trà lạnh và dạo một vòng quanh khách

sạn.

Chúng tôi tìm phòng Will, bỏ hành lý của anh xuống, đặt anh lên

giường, và chưa kịp hạ rèm thì anh đã thiếp đi. Thế là chúng tôi đã tới nơi.
Tôi đã thực hiện được. Tôi đứng bên ngoài phòng anh, cuối cùng cũng thở
phào, trong khi Nathan chăm chú hướng ra cửa sổ nhìn những con sóng bạc
đầu trên bãi san hô ngoài kia. Tôi không biết vì hành trình, hay vì đây là
nơi đẹp nhất tôi từng thấy trong đời, nhưng bất chợt tôi muốn khóc.

“Không sao đâu,” Nathan nói khi thấy vẻ mặt của tôi. Rồi thật bất ngờ,

ông bước tới bao bọc tôi trong một cái ôm ghì. “Thư giãn nào Lou. Mọi
chuyện sẽ ổn cả. Thật đấy. Cô làm tốt lắm.”

Mất gần ba ngày tôi mới bắt đầu tin lời ông. Bốn mươi tám tiếng đầu,

Will hầu như chỉ ngủ - và rồi thật ngạc nhiên, anh bắt đầu trông khỏe hơn.
Da anh thắm lại và những quầng thâm quanh mắt tan dần. Những cơn co
thắt giảm đi và anh bắt đầu ăn lại, chạy xe chầm chậm dọc theo dãy đồ
buffet sang trọng dài bất tận và bảo với tôi món anh muốn có trên đĩa của
mình. Tôi biết anh lại trở về là chính anh hơn khi bắt tôi thử những thứ lẽ ra
tôi không bao giờ ăn - cà-ri creole và những món hải sản tôi không biết tên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.