TRƯỚC NGÀY EM ĐẾN - Trang 472

em nói, Clark, một điều em có thể khiến anh hạnh phúc hơn mọi điều là đi
cùng anh.”

Tôi ngửa đầu ra.

“Gì?”

“Anh sẽ không bao giờ khá lên cả. Vấn đề là anh sẽ chỉ ngày càng ốm

yếu và cuộc đời anh, vốn đang đà lao dốc, sẽ ngày một hạn hẹp hơn. Các
bác sĩ đã nói đại ý như thế. Sẽ có hàng đống chuyện tệ hại xảy ra với anh.
Anh cảm nhận được điều đó. Anh không muốn đau đớn thêm chút nào nữa,
hay mắc kẹt trong thứ này, hay dựa dẫm vào mọi người, hay sợ hãi. Thế
nên anh đề nghị em - nếu em thực lòng cảm thấy điều em nói rằng em đã
cảm thấy - thì hãy làm điều ấy.

Ở bên anh. Cho anh cái kết mà anh mong chờ.”

Tôi nhìn anh sợ hãi, mạch máu đập thình thịch. Tôi không tiếp nhận nổi

chuyện này.

“Sao anh có thể đề nghị em điều đó.”

“Anh biết, nó...”

“Em nói với anh rằng em yêu anh và muốn xây dựng tương lai cùng

anh, thế mà anh lại đề nghị em tới xem anh tự vẫn?”

“Anh xin lỗi. Anh không muốn tỏ ra vô tình. Nhưng anh không có thời

gian để hoang phí.”

“Sao... cơ? Ôi, anh đã đặt chỗ rồi à? Có cuộc hẹn nào anh sợ bị lỡ sao?”

Tôi biết người trong khách sạn đang dừng lại, có lẽ vì nghe thấy chúng

tôi cao giọng, nhưng tôi không quan tâm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.