TRƯỚC NGÀY EM ĐẾN - Trang 489

“Chị không thể.”

“Ồ, khó khăn đấy. Bởi vì, để em nhắc kẻo chị quên, giờ chị không còn

việc nữa. Không còn Patrick làm nguồn an ủi. Và nếu chị bỏ lỡ cuộc phỏng
vấn này, thì trong vòng hai ngày chị sẽ phải quay trở lại Trung tâm Giới
thiệu việc làm để quyết định xem chị muốn làm công nhân mổ gà hay vũ
công khiêu dâm hay chùi đít cho người ta để kiếm sống. Chị tin hay không
thì tùy nhé, vì chị cũng đã sắp ba mươi, cuộc đời của chị được an bài rồi.
Và tất cả những thứ này - mọi thứ chị học được trong sáu tháng qua - sẽ chỉ
là một sự lãng phí thời gian. Tất cả mọi thứ.”

Chị nhìn tôi chằm chằm, mang cái vẻ mặt tức giận câm nín thường thấy

khi chị biết tôi đúng và chị chẳng thể đáp lại điều gì. Lúc này Thomas tới
bên chúng tôi và kéo tay tôi.

“Mẹ... mẹ nói đít.”

Chị gái tôi vẫn nhìn tôi với ánh mắt giận dữ. Nhưng tôi biết chị đang

suy nghĩ.

Tôi quay sang con trai. “Không đâu con yêu, mẹ nói mít. Giờ chúng ta

về uống trà - phải không Lou? - và coi ở nhà có mít không nhé. Sau đó, khi
ông ngoại tắm cho con, mẹ sẽ giúp dì Lou làm việc nhà.”

Ngày hôm sau tôi tới thư viện, mẹ trông Thomas, và khi thấy Lou xuống

đón xe buýt tôi biết tới tận giờ uống trà tôi mới gặp lại chị. Tôi không kỳ
vọng nhiều vào buổi phỏng vấn, nhưng thật ra từ khi rời khỏi chị, tôi không
nghĩ gì về chị nữa.

Nói thì có vẻ hơi ích kỷ, nhưng tôi không muốn làm trễ khóa luận, và tôi

cũng thấy nhẹ nhõm phần nào khi được thoát khỏi nỗi buồn khổ của Lou
trong một lát. Ở bên cạnh một người tuyệt vọng chừng ấy quả là hơi có cảm
giác kiệt quệ. Có thể ta thấy thương cho họ, nhưng ta cũng không thể
không muốn bảo họ hãy xốc lại tinh thần. Tôi nhét gia đình, chị gái, mớ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.