TRƯỚC NGÀY EM ĐẾN - Trang 64

phim cho ông, dù chúng tôi luôn bảo mẹ là không cần phải làm thế. Lúc
này tôi chẳng nói được nên lời. Sức nặng từng từ em gái tôi nói thấm từ từ
mà không sao cưỡng lại được. Tôi cảm thấy mình như nạn nhân của Mafia,
chống mắt nhìn gông cùm chầm chậm siết lấy mắt cá.

“Em thực sự cần phải làm thế, Lou. Em muốn nhiều hơn cho Thomas,

nhiều hơn cho mẹ con em. Cách duy nhất giúp em tới được đâu đó là trở lại
giảng đường. Em không có một Patrick. Em không chắc có bao giờ em có
được một Patrick hay không, vì từ khi em có Thomas thì chẳng ai bén
mảng tới cả. Em cần làm việc tốt nhất bản thân em có thể làm.”

Khi tôi chẳng nói gì, nó nói thêm, “Cho em và Thomas.”

Tôi gật đầu.

“Lou à? Làm ơn nhé?”

Trước đây tôi chưa bao giờ thấy em gái tôi như thế. Điều đó khiến tôi

thực sự không thoải mái. Tôi ngẩng đầu lên, trưng một nụ cười. Giọng tôi,
khi thoát ra, nghe thậm chí chẳng giống giọng tôi chút nào.

“Ừm, như em nói đó. Vấn đề chỉ là quen tính quen nết anh ta thôi. Cùng

lắm cũng khó khăn trong mấy ngày đầu thôi, phải không?”

Chú thích:

(1) Christy Brown (1932-1981): nhà thơ, họa sĩ người Ireland. Ông bị

rối loạn thần kinh bẩm sinh dẫn đến bị liệt hai tay và chân phải. Ông sử
dụng chân trái để vẽ, đánh máy và viết sách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.