TRƯỚC NGÀY EM ĐẾN - Trang 77

Đúng lúc đó tôi nghe tiếng đổ vỡ. Tôi vừa chạy ra đến hành lang thì

nghe thấy một tiếng nữa, cùng với tiếng thủy tinh vỡ. Âm thanh phát ra từ
phòng ngủ của Will. Ôi Chúa ơi, xin đừng để anh ấy tự làm tổn thương
mình. Tôi hoảng hốt - lời dặn của bà Traynor như găm vào óc tôi. Tôi đã bỏ
mặc anh ta trong hơn mười lăm phút rồi.

Tôi chạy ra hành lang, lao tới trước cửa phòng rồi dừng lại, cả hai tay

nắm chặt vào cánh cửa. Will đang ở giữa căn phòng, ngồi thẳng trên ghế,
một cây gậy đặt nằm ngang trên tay ghế, nó chĩa ra phía bên trái của anh ta
chừng bốn mươi phân - một cây thương đồ chơi. Chẳng còn tấm hình nào
trên cả cái giá dài; những khung ảnh đắt tiền nằm vỡ vụn khắp sàn, thảm
phủ đầy những mảnh thủy tinh lấp lánh. Trên vạt áo anh ta vương đầy
mảnh thủy tinh và vụn khung gỗ. Tôi nhìn khắp khung cảnh đổ nát, cảm
thấy nhịp tim mình chậm lại khi biết rằng anh ta không bị thương. Will
đang thở dốc như thể những việc vừa làm đã lấy đi quá nhiều sức lực.

Chiếc xe lăn xoay lại, nghiến khẽ lên thủy tinh. Mắt anh ta chạm vào

mắt tôi.

Đôi mắt ấy vô cùng tuyệt vọng. Nó thách tôi dám tỏ lòng thương cảm.

Tôi nhìn xuống vạt áo của anh ta rồi nhìn khắp sàn nhà xung quanh. Tôi

chỉ có thể nhìn thấy tấm hình anh chụp cùng Alicia nằm giữa những thứ
rách nát khác, gương mặt cô lúc này khuất dưới một khung ảnh bằng bạc đã
gãy.

Tôi nuốt khan, chằm chằm nhìn vào tấm hình rồi từ từ ngước mắt lên

nhìn anh ta. Mấy giây đó là khoảng thời gian dài nhất trong đời tôi từ trước
tới giờ.

“Cái này có thể bị thủng không vậy?” cuối cùng tôi hất đầu về phía

chiếc xe lăn của anh ta rồi hỏi. “Bởi vì tôi không biết cái bơm bỏ ở đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.