TRƯỜNG AN CỔ Ý TẬP 1 - Trang 24

từ bỏ chút tinh thần cuối cùng, trong tuyệt vọng nhen nhóm hi vọng, dù chỉ
là, hi vọng bình minh trở lại.

Tiếng vó ngựa chợt dồn dập truyền tới từ phía sau. Tất cả mọi người

đều giật mình cả kinh. Cái giật mình của Sử Khắc thể hiện ở trên mu bàn
tay. Trên mu bàn tay đang cầm roi ngựa của gã hằn lên gân xanh; Nỗi kinh
hãi của Ngô Bôn lại khiến con ngựa chịu khổ. Đôi chân thô chắc tu luyện
'Bắc Thối' của gã kẹp thật chặt bụng con ngựa; Cặp lông mày của Lang tiên
sinh nhếch lên. Y ghìm cương dừng ngựa lại. Y muốn xem xem, là ai đang
truy đuổi bọn họ trong đêm đen này. Lang Thiên của Đường Lang môn há
lại là kẻ yếu kém có thể dễ dàng bị dọa sợ.

Là ai?

...Người đó đuổi tới thật nhanh. Ngoài năm mươi trượng, Lang tiên

sinh đã nghe thấy tiếng ngựa thở phì phò. Đôi tay y vẫn thần bí giấu trong
tay áo. Không ai biết được trong tay áo của Lang tiên sinh có cái gì, ngay
cả Sử Khắc và Ngô Bôn đều không biết. Nhưng mỗi một lần trước khi giết
người, tay y cứ lần mò như thế bên trong tay áo.

Bốn mươi trượng, ba mươi trượng, hai mươi trượng... Hai tay của

Lang tiên sinh đang rút ra. Lại nghe người đuổi theo kia gọi lớn:"Lang tiên
sinh!"

Lang tiên sinh sững sờ. Rồi Sử Khắc và Ngô Bôn đều nhìn nhau bật

cười, bọn họ đã nghe ra tiếng nói đó là của ai! – Bọn họ hợp tác đã bao
năm, dĩ nhiên nhận ra người đến chính là 'Ba Hổ' Ông Bình. 'Nhất sư gia,
tam tiêu đầu' của Trường An Duyệt lần này đã lại tụ họp. Lòng tin trong hai
người không khỏi trào dâng. Chỉ thấy Ông Bình mồ hôi nhễ nhại đuổi tới
gần. Đến nơi thì nghiêng mình xuống ngựa. Gã là một hán tử thấp lùn
cường tráng. Ngô Bôn cười hỏi:"Lão Ông, đuổi theo vội vàng vậy để làm gì
thế?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.