TRƯỜNG AN CỔ Ý TẬP 1 - Trang 29

TRƯỜNG AN CỔ Ý TẬP 1

Tiểu Đoạn

www.dtv-ebook.com

Chương 3: Cô Ông Nhận Tiêu

Đó là con hẻm nhỏ hoang tàn. Trong hẻm chỉ có một hộ dân. Mà cổng

nhà đấy chỉ còn một cánh bám bản lề, cánh kia đã đổ nghiêng ngả trên đất.
Trong sân, cỏ cao ba thước. Bùi Hồng Linh cũng không biết vì sao mình
phải tới nơi này.

Con ngựa ngã nằm trong sân. Suốt lộ trình nó phi nhanh được liên tục,

là nhờ vào hiệu quả của việc chích máu. Đây là một biện pháp rất tàn nhẫn,
nhưng cũng là hết cách, Bùi Hồng Linh mới phải làm như vậy. Nhị Bỉnh
vẫn nằm trong xe. Còn Tiểu Trĩ ngoan ngoãn ngồi trên càng xe, lúc này
hình như đã ngủ rồi. Trong sân yên tĩnh vô cùng.

Bùi Hồng Linh đã từng đi với Dũ Tranh tới Lâm Đồng trước kia. Lâm

Đồng ở gần Trường An, được coi là thành thị nhỏ bé, nhưng náo nhiệt.
Nàng không ngờ tại nơi cửa Đông sầm uất nhất của Lâm Đồng còn có một
cái ngõ hẻm hoang vu đến vậy. Vì sao Sử Khắc bảo nàng tới chỗ này nhỉ?
Nơi đây là chốn bỏ hoang, không có người ở mà!

Lúc này, Bùi Hồng Linh ngồi trên thềm đá ở cổng viện (7). Nàng ngơ

ngác nhìn đại sảnh nằm phía trong sân. Cánh cửa của đại sảnh khép nửa
vời, đồ đạc bên trong phần lớn đã tồi tàn. Trên cây cột chống mái hiên
trước sảnh có khắc một đôi câu đối. Chữ viết không giống là do thợ thủ
công lành nghề chạm trổ, mà tựa như bị người nào đó dùng dao vụng về
khắc ra. Nhìn nét chữ ấy, Bùi Hồng Linh chỉ cảm thấy cứng tay đơ chân,
cấn cộm cả người. Hai câu đối được viết là như sau:

Suốt kiếp nghèo hèn, say nghìn chén

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.