TRƯỜNG AN CỔ Ý TẬP 1 - Trang 32

Lúc này lão nhân vạch viết hai chữ ở trên đất:"Nói đi."

Bùi Hồng Linh ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt đã qua bao năm tháng thăng

trầm bể dâu của lão nhân nọ. Nàng chưa từng có thói quen dốc bầu tâm sự
với người khác, ngoại trừ Dũ Tranh. Nhưng thời khắc này, nàng giống như
bị thôi miên, bỗng nhiên bắt đầu muốn nói, sau đó thì bắt đầu đờ đẫn kể ra
những việc đã trải qua của mình, tựa như đang nói về câu chuyện của một
người khác, về cơn ác mộng của người khác. Chuyện cái chết của chồng,
chuyện có kẻ muốn giết cả nhà mình để báo thù, việc bảo vệ con thơ giữ
hương hỏa cho họ Tiêu, chuyện bỏ mặc giữa chừng của Trường An Duyệt,
ngay cả chuyện về "Can Đảm lục" quan trọng cơ mật như vậy, nàng đều
không nén nổi để lộ ra phần nào. Nàng càng nói càng xúc động. Con người
trong câu chuyện vãng và con người đang tự thuật dần dần hợp nhất lại.
Một tia linh hồn sáng suốt cùng với cõi lòng không cam chịu đã sống trở
lại: Không... ta... không... cam... tâm! Bùi Hồng Linh thầm nghĩ: Ta không
cam tâm! Dựa vào cái gì mà chắc chắn ta và Tiểu Trĩ sẽ phải phơi xác nơi
đồng hoang trong cuộc trốn chạy này! Trời cao có mắt! Trời cao có mắt
mà!

Một màu đỏ xúc động nổi lên trên má nàng. Nàng bỗng đứng dậy,

nói:"Lão bá, cháu cảm ơn nhiều."

Sau đó nàng nắm lấy tay của Tiểu Trĩ:"Trĩ, chúng ta nên đi thôi."

Thớt ngựa nọ cũng coi như đã nghỉ ngơi được ít nhiều. Nhị Bỉnh buộc

nó lại vào xe. Bùi Hồng Linh và Tiểu Trĩ đi đến bên cạnh chiếc xe. Chiếc
xe đang cót két kẽo kẹt chuẩn bị khởi hành chạy ra khỏi cổng, đột nhiên
nghe thấy một giọng nói già nua vang lên trong sân:"Đừng đi."

"Chuyến tiêu này..."

"...Ta nhận."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.